Chương 1: Những đồng đội thật sự và trao đổi!

PHẦN 1

“…Tôi muốn có tiền!”

Tôi rên rỉ một cách tha thiết như nôn ra máu.

Tôi muốn có tiền. Hơn nữa còn là một khoản tiền rất lớn.

Bên trong quán bar được gọi là phiêu lưu hội.

Hai tay ôm đầu, tôi úp mặt xuống bàn.

“Cái đó thì ai mà không muốn? Tất nhiên cả tôi cũng vậy. …Cơ mà, chẳng phải cậu quá bất tài sao? Để cho nữ thần như tôi mỗi ngày phải tá túc trong chuồng ngựa, cậu không cảm thấy xấu hổ à? Nếu hiểu được thì hãy khiến tôi sang trọng hơn một chút đi, hãy nuông chiều tôi hơn một chút đi!”

Một cô gái xinh đẹp có mái tóc và đôi mắt màu xanh trách móc tôi như vậy.

Cô gái có vẻ bề ngoài ưa nhìn đó tên là Aqua, tuy từng là một nữ thần trong một thời gian nhưng—

“…Cô đừng nói là không biết tại sao tôi lại cần tiền nhé?”

“Bên trong đầu óc nhơ bẩn của một tên cựu hikikomori, một người xinh đẹp thuần khiết như tôi làm sao có thể biết được cơ chứ? Cậu cần tiền để tiếp tục làm một hikikomori, chắc là như thế chứ gì?”

“Trả nợ.”

Trước câu nói của tôi, Aqua giật mình một cái và quay mặt đi chỗ khác.

“Là để trả nợ đấy! Cũng vì món nợ mà cô gây ra nên hầu hết tiền thưởng mỗi lần làm nhiệm vụ kiếm được đều không cánh mà bay cả! Sắp sửa bước sang mùa đông rồi đó! Mới sáng sớm thức dậy trong chuồng ngựa thì đã thấy lông mày của mình bị đóng băng! Các phiêu lưu giả khác đều đã thuê phòng trọ để ở cả rồi! Khi mùa đông thật sự đã đến thì chúng ta phải làm gì đây!? Ngủ trong chuồng ngựa thì có mà chết cóng! Nói cho rõ ràng, sẽ không có chuyện đánh bại ma vương rồi trở về gì hết!”

Đối với Aqua nhắm mắt bịt tai mà ngó lơ đi chỗ khác, tôi đập tay xuống bàn trong lúc phát cáu.

—Ở thế giới này có một đám người được gọi là phiêu lưu giả.

Đó là những người sống không cần biết ngày mai ra sao, họ chỉ việc ngày đêm chiến đấu với quái vật gây nguy hiểm cho con người để đổi lấy tiền uống rượu qua ngày.

Cho dù không có kế hoạch gì nhưng khi mùa đông đến thì các phiêu lưu giả ai nấy cũng đều thuê một phòng trọ ấm cúng để sống nhàn nhã.

Nguyên nhân là do vào mùa đông, hầu hết các quái vật yếu đều ngủ đông cả, chỉ còn lại các quái vật mạnh là hoạt động.

Thị trấn mà chúng tôi đang cư trú là nơi tập trung các phiêu lưu giả tân thủ, thị trấn Axel.

Đối với phiêu lưu giả tay mơ, cánh không đủ lông thì nhận nhiệm vụ chinh phạt quái vật trong mùa đông chẳng khác nào là hành động tự sát.

Khi ấy, đập tay lên bàn, Aqua phản bác.

“Bởi vì, bởi vì đâu còn cách nào khác! Nếu lúc đó không có phép thuật của tôi thì nói không chừng cả thị trấn đã bị san bằng rồi! Đã không cảm ơn thì thôi, đằng này lại còn bắt người ta gánh một khoản nợ to đùng! Đúng là không có đạo lý mà! Tôi phải kháng nghị với tiếp tân ở đây mới được!”

“Ê này, dừng lại đi, đừng có làm phiền chị tiếp tân! …Xét cho cùng thì chẳng phải chúng ta đã nhận được một khoản tiền thưởng rất lớn sao? …Chỉ là sau khi trừ qua sớt lại thì còn số âm thôi. Vì bảo vệ thị trấn mà đi phá hủy một phần thị trấn, chuyện đó đâu có lý do gì kiến nghị được cơ chứ?”

Mấy ngày trước, thị trấn này đã bị tướng quái của ma vương tự xưng là ‘Beldia’ tấn công.

Ma vương.

Phải, chính là ma vương đó.

Chính là nhân vật nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trong game và manga.

Lúc ấy, Aqua đã triệu hồi một lượng lớn nước để khiến kẻ địch suy yếu. Sau khi tướng quái của ma vương yếu đi, tôi đã dùng sự nỗ lực kiên cường của mình để giải quyết mọi chuyện êm xuôi, nhưng—

“Gì chứ!? Chẳng phải Kazuma chỉ toàn chạy tới chạy lui trốn tránh, đợi tôi làm Dullahan suy yếu rồi thì nhảy vào dùng Steal để đoạt lấy đầu của hắn sao!? Ca ngợi tôi nhiều hơn một chút đi! Kính trọng tôi! Khen ngợi, nuông chiều tôi! Thể hiện sự tôn kính đối với tôi như một nữ thần trước mặt mọi người trong hội đi!”

“Con nhỏ đầu óc cám lợn này! Bớt ồn ào một chút đi! Rồi rồi, tôi thừa nhận đó là công lao của cô! Vậy thì tiền thưởng, thành tích và món nợ lúc đó, tất cả đều là của một mình cô hết! Chính vì thế, cô tự mình trả số nợ đó đi ha!”

“Waaaaaaa, đợi đã! Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, đừng bỏ rơi tôi mà!”

Trong lúc Aqua vừa khóc vừa níu lấy tay tôi – đang mặc kệ nhỏ nữ thần thiếu nợ mà đứng dậy – thì có giọng nói truyền đến chúng tôi.

“Thiệt tình, mới sáng ra mà đã gây ồn ào rồi. Mọi người đang nhìn… ủa không có à? Hình như đám người trong hội đã quá quen với các cậu rồi thì phải…?”

“Hai người đến sớm quá nhỉ? Có công việc nào ngon không?”

Lời chào vừa rồi là của hai đồng đội của tôi, Crusader mắc hội chứng M (khổ dâm) – Darkness và Archwizard mắc hội chứng tuổi teen (hoang tưởng) – Megumin.

Mặc bộ thường phục nhẹ nhàng và đeo thanh đại kiếm bên hông, Darkness ngồi xuống ghế trong lúc vuốt mái tóc vàng, dài của mình.

Bên cạnh, pháp sư có miếng che mắt đeo trên một con mắt màu đỏ – Megumin, cũng ngồi xuống theo.

“Yo, hai người cũng chuẩn bị xong rồi à? Bọn này vẫn chưa tìm công việc. Tại tôi cảm thấy trong tình trạng này thì không cần phải gấp gáp, đợi hai người đến rồi tìm luôn cũng không sao.”

Trong lúc nói, tôi đảo mắt một vòng quanh hội.

Mặc dù chỉ mới sáng sớm nhưng các phiêu lưu giả ai nấy cũng đều đã say be bét nhè.

Nếu phải nói thật chẳng còn cách nào khác thì thật chẳng còn cách nào khác. 

Trong vụ đẩy lùi tướng quái của ma vương hôm trước, phiêu lưu giả nào tham gia chiến đấu cũng đều được thưởng tiền.

Vì lẽ đó, các phiêu lưu giả trong túi rủng rỉnh tiền chẳng có lý do gì để đi săn quái vật nguy hiểm trong mùa đông này cả.

Chính vì thế mà dẫn đến tình trạng các ủy thác còn dán đầy nhóc trên bảng danh sách nhiệm vụ, nhưng—

Khi đến gần bảng danh sách, tôi chẳng thấy nhiệm vụ ngon ăn nào cả.

“Để xem nào… mặc dù toàn là thù lao hậu hĩnh nhưng chẳng có nhiệm vụ nào đơn giản hết nhỉ…”

Chinh phục bầy bạch lang tấn công đồng cỏ, tiền thưởng là 1.000.000 Eris.

Gấu một đòn thức tỉnh từ giấc ngủ đông, thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh đồng. Nếu giết chết, tiền thưởng là 2.000.000 Eris. Nếu đuổi đi, tiền thưởng là 500.000 Eris.

Bầy sói thì không ổn rồi.

Nếu loài thú còn nhanh nhẹn hơn cả chó bẹc giê đó mà tấn công cả bầy thì chúng tôi chết chắc.

Gấu thì càng miễn bàn. Tôi và Megumin còn chưa kịp tấn công thì chắc đã bị nó quào hết tươi rồi.

Vả lại, tôi không muốn đụng đến loại quái vật nguy hiểm ngay từ cái tên như ‘gấu một đòn’ tí nào.

“Pháo đài di động Destroyer đang đến gần, tuyển dụng trinh sát để thám thính tuyến trình của nó? …Gì thế này? Destroyer là cái quái gì thế?”

“Destroyer là Destroyer. Một pháo đài to lớn và di chuyển rất nhanh.”

“Nó di chuyển khắp nơi và được trẻ con yêu thích một cách kì lạ.”

Thì ra là vậy. Chẳng hiểu gì hết.

Phớt lờ lời giải thích của Darkness và Megumin, tôi tiếp tục dò tìm công việc.

Sau đó—

“Nè, cái ‘chinh phạt tuyết tinh’ này là gì? Nhìn cái tên mà cảm giác như nó có vẻ không mạnh lắm nhưng tôi chưa nghe qua bao giờ.”

Mỗi tuyết tinh bị tiêu diệt thưởng 100.000 Eris.

Cho đến bây giờ, các quái vật cần bị tiêu diệt đều có thù lao rất cao nhưng nhìn cái tên này, tôi cảm giác là nó không mạnh như sói hay gấu.

“Tuyết tinh là quái vật cực kì yếu. Nghe nói chúng xuất hiện rất nhiều trên tuyết nguyên, chỉ cần dùng kiếm chém một nhát đơn giản là có thể tiêu diệt được chúng rồi. Nhưng mà…”

Nghe Megumin nói như thế, tôi bóc tờ giấy xuống.

“Chinh phạt tuyết tinh? Tuyết tinh không phải là quái vật gây nguy hiểm cho con người nhưng nghe nói là mỗi tuyết tinh bị tiêu diệt thì mùa xuân sẽ đến sớm hơn nửa ngày. Nếu cậu đã quyết định chọn nhiệm vụ đó thì tôi cũng đi chuẩn bị đây.”

Nhìn tờ giấy mà tôi bóc xuống, Aqua để lại lời nói tựa như ‘chờ tôi một chút’ rồi bỏ đi đâu đó.

Trước quyết định của tôi, Megumin không có lời phàn nàn nào.

Khi ấy, Darkness thì thầm.

“Tuyết tinh à…?”

Bình thường luôn muốn đối đầu với quái vật mạnh, tôi cứ cho là nhỏ M Crusader này sẽ phản đối quyết liệt nhất nhưng…

Vì lý do nào đó, Darkness tỏ vẻ hài lòng.

Tuy cảm thấy vô lý về thái độ của Darkness, chúng tôi chờ Aqua trở lại và bắt đầu xuất phát.

PHẦN 2

Tại một bình nguyên cách xa thị trấn.

Mặc dù ở thị trấn tuyết vẫn chưa rơi nhưng ở đây thì chỉ thấy một màu tuyết trắng xóa.

Và kia ắt hẳn là tuyết tinh.

Đây đó lơ lửng những quả cầu ánh sáng trắng to bằng bàn tay.

Rõ ràng là trông không có gì nguy hiểm cả.

Nhưng mà, chinh phạt loại quái vật trông có vẻ không nguy hiểm chút nào như vầy, tại sao lại được thưởng những 100.000 Eris/con?

Nghe nói cứ tiêu diệt một con thì mùa xuân sẽ đến sớm hơn nửa ngày, phải chăng vì thế mà những người mong chờ mùa xuân đã treo tiền thưởng cao đến như vậy? Tôi thật sự không biết.

Dù tiền thưởng của nhiệm vụ có cao nhưng không nhất thiết lúc nào quái vật mục tiêu cũng phải mạnh.

Có loại quái vật tuy sức mạnh bình thường nhưng chỉ ăn nông sản trên cánh đồng, không gây nguy hiểm cho con người.

Có loại quái vật tuy yếu nhưng hung hãn, lúc nào cũng hăng hái tấn công con người.

Chắc trường hợp này là loại thứ 2 cho nên tiền thưởng mới cao như vậy.

Mặc dù chuyện tiền thưởng của tuyết tinh cũng khiến tôi quan tâm nhưng có chuyện khác khiến tôi còn quan tâm hơn.

“…Này, bộ dạng đó là sao hả?”

Trước dáng vẻ của Aqua – tay cầm vợt, thắt lưng vắt vài cái lọ nhỏ trông như đứa trẻ khùng đi bắt côn trùng giữa mùa đông, tôi ngạc nhiên hỏi.

Trước câu hỏi của tôi, Aqua thở dài và nhìn tôi bằng hiểu hiện như đang nhìn một thằng ngốc.

Cái con nhỏ khó ưa này.

“Cái vợt này là dùng để bắt tuyết tinh, sau đó nhốt chúng vào trong mấy cái lọ này! Tôi cho là nếu cứ để như thế mà bỏ chúng vào chung với đồ uống, ta sẽ có món neroid mát lạnh bất cứ lúc nào! Nói tóm tại, tôi sẽ biến chúng thành cái tủ lạnh mini! Sao hả? Thấy tôi thông minh không?”

Chung quy thì cũng có hiểu rồi nhưng tôi chẳng thích cái cách mà cô ta lên mặt chút nào.

Còn bên đây…

“Giáp của chị đâu rồi?”

“Đang được sửa chữa.”

Kế bên Aqua, tanker của party chúng tôi – Darkness không mặc giáp, thay vào đó là thường phục và mang theo mỗi thanh đại kiếm.

“…À, mấy ngày trước, giáp của chị đã bị tướng quái của ma vương khiến cho te tua cả rồi nhỉ…? Nhưng mà, ăn mặc như thế liệu có ổn không? …Trông chị cứ như không thể tấn công bọn tuyết tinh được ấy.”

“Đừng lo, không vấn đề gì cả. Mặc dù hơi lạnh nhưng sức chịu đựng bền bỉ của tôi vẫn…”

Trong bộ trang phục là cái váy bó cùng áo sơ mi màu đen, Darkness thở *haa haa* như đang bị lạnh. 

Biết đâu khi tính biến thái trong đầu càng sôi sục thì thân thiệt càng tăng theo cũng không chừng. 

Sau khi định thần lại, chúng tôi bắt đầu chinh phạt tuyết tinh.

“Megumin, Darkness! Chúng đang chạy về hướng đó, nhờ hai người nhé! Chết tiệt, nhanh quá đi mất!”

Tuy lúc không tiếp cận thì bọn tuyết tinh trôi dạt chầm chậm nhưng khi đã tấn công rồi thì chúng đột nhiên trở nên nhanh nhẹn đến không ngờ.

Muốn đánh trúng bọn này là cả một vấn đề.

Maa, dù gì thì chúng được treo với giá là 100.000 Eris cho mỗi con kia mà, thế nên đây cũng là lẽ thường tình thôi.

Vừa hạ được con thứ ba, tôi thở một hơi.

“Con thứ tư! Kazuma, nhìn xem nhìn xem! Tôi bắt được nhiều chưa này!”

Khi nhìn về phía Aqua vừa cất giọng vui vẻ, tôi thấy cô ta đang bắt tuyết tinh trong vợt ra và cho vào lọ.

…Chắc tôi cũng phải chuyển sang dùng vợt thay vì dùng kiếm quá.

Nếu như không thể tiêu diệt trực tiếp trước số lượng đông như vậy thì bắt như cô ta rồi tiêu diệt sau cũng là một cách hay.

“Kazuma, tôi và Darkness đã đuổi theo nhưng bọn chúng nhanh quá, không tài nào đánh trúng được… Tôi có thể bộc liệt ma pháp được không?”

Megumin – người đuổi theo bọn tuyết tinh cùng Darkness, cuối cùng cũng hạ được một con bằng thanh trượng của mình – nói như vậy trong lúc thở dốc.

Khi được hỏi, mặc dù tôi hơi lo là liệu làm như thế có khiến sói trắng hay gấu một đòn xuất hiện hay không nhưng, chỉ cần tôi sử dụng skill phát hiện kẻ địch liên tục, nếu có phản ứng thì cả đám lập tức bỏ chạy ngay là được.

“Được, vậy nhờ em nhé, Megumin. Hãy dọn sạch bọn chúng cùng một lúc đi nào.”

Nghe tôi nói như thế, Megumin vui vẻ niệm chú—!

“[Explosion]!”

Phép thuật tất sát, mỗi ngày dùng được một lần của Megumin phóng đến giữa tuyết nguyên.

Bầu không khí khô, lạnh bị chấn động. Cùng với tiếng nổ lớn, giữa bình nguyên màu trắng xuất hiện một cái hố bom.

Đã tiêu hao hết ma lực, Megumin cứ thế mà ngã úp mặt xuống lớp tuyết, sau đó giơ card phiêu lưu giả của mình ra với vẻ tự hào.

“Tám! Tiêu diệt được tám con. Level cũng tăng lên một.”

Ồ, làm tốt lắm.

Nếu không phải đang úp mặt trong tuyết thì có lẽ nhỏ đã trông rất ngầu.

Tôi tiêu diệt được 3, Megumin được 9. Tổng cộng số tuyết tinh đã tiêu diệt hiện tại là 12.

Tính thêm 4 con Aqua bắt được nữa là 16, tương đương 1.600.000 Eris.

Nếu chia đều cho 4, mỗi người sẽ được 400.000 sao?

Vẫn chưa đầy một giờ mà đã kiếm được nhiều như vầy rồi.

Gì chứ? Chẳng phải đi chinh phạt trong mùa đông rất ngon sao?

Tại sao một nhiệm vụ ngon ăn như thế này mà lại chẳng có ai làm nhỉ?

—Trong lúc tôi đang thắc mắc như thế nhì như để trả lời, có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

“…Hửm, đến rồi nhỉ!”

Nhìn thứ đó, Darkness vui mừng mà giơ thanh đại kiếm lên.

Bởi vì nó xuất hiện quá nhanh, quá bất ngờ nên skill phát hiện kẻ địch của tôi không kịp phản ứng.

“……………………”

Vừa rồi vẫn còn đang hân hoan vì chiến công của mình, Megumin – vẫn nằm sấp trên đất – đột nhiên im lặng như thể giả chết.

“…Kazuma, ‘Tại sao các phiêu lưu giả lại không nhận nhiệm vụ vào mùa đông?’, để tôi nói cho cậu biết lý do nhé.”

Aqua từng bước lùi ra sau, mắt không dám ngó đi chỗ khác.

Thứ trong tầm mắt của chúng tôi tiến về trước một bước.

“Cậu từng sống ở Nhật Bản, từ bé đến giờ, mỗi lần tới mùa này, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe đến cái tên đó thông qua chương trình tin tức hay dự báo thời tiết sao?”

Cái tướng mạo khôi giáp trang nghiêm toàn thân nhuộm một màu trắng ấy không tiến tới chỗ chúng tôi thêm bước nào, trên người tỏa đầy sát khí.

Là người Nhật Bản, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cộng thêm những lời Aqua vừa nói, tôi lập tức hiểu ngay.

Trước cái ngoại hình lố bịch đó, không cần đợi Aqua nói thì tôi cũng đã có câu trả lời.

“Vua của đám tuyết tinh, được coi là nhân vật tượng trưng cho mùa đông…”

Bộ giáp khôi phong cách Nhật Bản màu trắng, trùng màu với tấm áo choàng oai phong.

Đeo một cái mặt nạ màu trắng, giáp chiến binh cầm trong tay một thanh katana bốc ra hơi lạnh màu trắng.

—Aqua thì thầm bằng gương mặt nghiêm túc.

“Phải. Là do sự viếng thăm của Tướng Quân Mùa Đông.”

*Chú thích: Tướng Quân Mùa Đông – Fuyu Shougun (冬将軍), hình ảnh mùa đông được nhân vật hóa.

“Vớ vẩn! Mọi thứ trong cái thế giới như sịt này, cả người cả thức ăn cả quái vật, tất cả đúng là vớ vẩn!!”

Nhìn trừng trừng với thanh kanata trông có vẻ rất sắc bén trong tay, Tướng Quân Mùa Đông lao tới!

PHẦN 3

Khôi giáp trắng sáng.

Tuy màu sắc vô vị nhưng sự rực rỡ từ thời Chiến quốc không hề phai nhạt đi chút nào.

Tấm áo choàng được thiết kế bó sát lấy cơ thể.

Thanh kanata bốc ra hơi lạnh màu trắng, không cần đến gần, chỉ cần nhìn sơ qua thì cũng hiểu rằng nó bén khủng khiếp.

Trong lúc toát ra sát khí và sự hiện diện mạnh mẽ, Tướng Quân Mùa Đông bày ra thế Hassou (八双).

Sau đó, lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời, thanh kiếm trần chém về phía đối tượng gần nhất là Darkness.

“Kư!?”

Tuy Darkness đã nhanh tay đưa thanh đại kiếm ra đỡ nhưng—

*Keng*, một âm thanh trong trẻo phát ra. Thanh đại kiếm đã từng chịu đựng được đòn tấn công dũng mãnh của Beldia gãy làm đôi.

“Aa!? K-kiếm của tôi…!?”

Aqua, đứng cách xa Tướng Quân Mùa Đông vừa tấn công Darkness, tiếp tục nói…

“Tướng Quân Mùa Đông, nói theo cách khái quát, là quái vật chỉ định đặc biệt được treo một phần thưởng lớn từ quốc gia. Tướng Quân Mùa Đông là (mùa) đông tinh linh… Khi nói đến tinh linh thì chúng vốn không mang thực thể. Chúng chỉ ghi nhớ hình ảnh suy nghĩ vô thức của những người mà chúng đã gặp và thực thể hóa thành hình dạng đó. Hỏa tinh linh là ngọn lửa có lòng ham muốn đốt trụi mọi thứ cho nên mới có hình dạng là con hỏa thằn lằn xấu xí. Còn nhắc đến thủy tinh linh, người ta liên tưởng ngay đến một vị nữ thần nước xinh đẹp, thông minh, trong trắng cho nên mới có hình dạng là một cô gái xinh đẹp. …Tuy nhiên, trường hợp của đông tinh linh có hơi đặc biệt! Vào mùa đông, các quái vật nguy hiểm hoành hành khắp nơi, đừng nói là cư dân thị trấn, ngay cả các phiêu lưu giả cũng không dám bước chân ra ngoài, vì thế cho nên số thực thể mà đông tinh linh gặp được là rất ít. …Phải, đó còn có thể là ai ngoài những người tái sinh đến từ Nhật Bản?”

Vẫn đang cầm cái lọ đựng tuyết tinh bên trong, Aqua cung cấp thông tin cho tôi về Tướng Quân Mùa Đông.

Trước mắt chúng tôi, Tướng Quân Mùa Đông tựa như đang thở, hơi lạnh bốc ra từ phần miệng của chiếc mặt nạ.

Đứng bên cạnh Darkness – người đã bị gãy kiếm, tôi giơ thanh kiếm một cách cảnh giác về phía Tướng Quân Mùa Đông.

“Nói tóm lại, tên này được sinh ra từ suy nghĩ ‘nhắc đến mùa đông thì ta liên tưởng ngay đến Tướng Quân Mùa Đông’ của tên ngốc nào đó đến từ Nhật Bản chứ gì? Chuyện trở nên rắc rối rồi đấy. Tính sao đây? Chiến đấu với đông tinh linh bằng cách nào cơ chứ?”

Nói cho rõ ràng, tôi không cảm thấy là mình có chút cơ hội nào để thắng tên quái vật trước mắt cả.

Mặc dù nhìn chằm chằm giáp chiến binh nhưng nếu đó là tinh linh thực thể hóa như những gì Aqua vừa nói thì kiếm của tôi chắc sẽ không có tác dụng.

Niềm hi vọng cuối cùng là Megumin nhưng hôm nay nhỏ cũng hết làm phép được nữa rồi.

Nãy giờ nhỏ vẫn tiếp tục giả chết, điệu này đợi trận đánh kết thúc thì mới dám nhúc nhích đây.

Aqua mở nắp lọ đang cầm trong tay và thả đám tuyết tinh ra.

““Kazuma, nghe này! Tướng Quân Mùa Đông rất rộng lượng! Chỉ cần ta tỏ ra hối lỗi thì ông ta sẽ bỏ qua thôi!”

Nói như thế, Aqua nhanh chóng quỳ xuống lớp tuyết trắng trên tuyết nguyên.

“Dogeza! Dogeza! Coi nào, mọi người mau quỳ xuống và xin lỗi đi! Cả Kazuma nữa, mau xin lỗi đi!!”

*Chú thích: Dogeza (土下座) – lời xin lỗi kèm theo động tác quỳ lạy.

Úp mặt một cái *bẹp* xuống tuyết, như thể đã ném cái gọi là lòng tự trọng vào xó nào đó, cô ta lạy liên tục.

Thay vì quỳ lạy như Aqua, tôi nghĩ giả chết như Megumin xem ra còn thoải mái hơn.

Lại nói về Tướng Quân Mùa Đông, rõ ràng ông ta không thèm để ý đến việc quỳ lạy của Aqua.

Thay vào đó, ông ta cứ nhìn chằm chằm tôi và Darkness.

Nhận thấy điều đó, tôi vội vã quỳ xuống—!

…Nhưng bên cạnh tôi, Darkness vẫn đứng trơ trơ ra đó.

“Này, làm gì vậy!? Chị cũng mau quỳ xuống đi!”

Darkness ném cán của thanh đại kiếm bị gãy sang một bên và nhìn chằm chằm Tướng Quân Mùa Đông bằng ánh mắt không cam lòng.

“Kư…! Tôi là một thánh kị sĩ, là một người coi trọng danh dự! Cho dù không ai nhìn thấy, cho dù sợ hãi nhưng một kị sĩ như tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước quái vật…!”

Trước Darkness như vậy, tôi dùng tay trái của mình ấn đầu chị ta xuống.

“Lúc nào chị cũng lon ton lao vào cho quái vật đánh, mắc chứng gì mà lại canh ngay lúc này để coi trọng danh dự vậy!?”

“M-mau dừng tay! Kư… đầu không muốn cúi nhưng lại bị ấn xuống đất, loại phần thưởng gì thế này!? Haa haa… Aa, tuyết lạnh quá…”

Tôi ra sức đè cái đầu biến thái đang ra sức chống cự trong lúc đỏ mặt, đồng thời cũng cúi đầu của mình xuống.

Sau đó, khi tôi lén nhìn Tướng Quân Mùa Đông từ dưới lớp tuyết, ông ta đã cất kiếm vào.

Mặc dù thở phào một cái nhưng tôi vẫn giữ yên tư thế cúi đầu.

Khi ấy, Aqua chợt hét lên với tôi.

“Kazuma, vũ khí vũ khí! Mau vứt thanh kiếm trên tay đi!!”

Trong lúc đang úp mặt xuống tuyết nguyên, tôi chợt nhớ là tay phải của mình vẫn còn cầm thanh kiếm.

Tôi vội vã quăng thanh kiếm trong tay phải đi.

Có lẽ do quá bối rối mà đầu tôi hơi nhấc khỏi lớp tuyết—

Khi tôi ngước đầu lên, đập ngay vào mắt tôi là một phần cán kiếm đã cho vào vỏ cùng tay trái của Tướng Quân Mùa Đông.

Trước cái nhìn ấy, Tướng Quân Mùa Đông dùng ngón cái đẩy cán kiếm, để lộ ra lưỡi kiếm sắc bén.

Đó là tư thế mà người ta hay gọi là ‘iai’.

*Chú thích: iai (居合い) – rút kiếm chém đối thủ xong cho lại vào vỏ, động tác nhanh gọn lẹ.

Mới đó còn thả lỏng, tay phải của Tướng Quân Mùa Đông tựa như vung trong tích tắc.

Và rồi *chin*, tôi nghe được âm thanh nhỏ.

Có thể đó là âm thanh rút kiếm khỏi vỏ.

Trong lúc nghe như thế, tầm nhìn vô tình ngước lên của tôi không biết vì sao mà tự nhiên chuyển từ Tướng Quân Mùa Đông sang quay xuống lớp tuyết và cứ thế mà tiếp cận mặt đất màu trắng một cách kì lạ—

PHẦN 4

Tôi đã hoàn toàn nhớ lại hết mọi chuyện.

Tôi đã bị Tướng Quân Mùa Đông giết.

“Ano… Cậu đã bình tĩnh lại chưa?”

“A… xin lỗi, tại tôi hơi rối loạn một chút. Đã để cô phải thấy vẻ mặt đáng xấu hổ ấy rồi.”

Trong ngôi đền màu trắng, vừa khóc trước mặt nữ thần, tôi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Tuy nhiên, vị nữ thần tự xưng là Eris lại lắc đầu với biểu hiện buồn bã,

“Chuyện ấy không có gì đáng xấu hổ cả. Bởi vì cậu đã mất đi sinh mạng quý giá của mình mà…”

Trong lúc nói như thế, cô ấy nhắm mắt lại như thể hiện sự cảm thông đối với tôi.

Nhìn gương mặt buồn bã của Eris, tự dưng tôi cảm thấy hơi nhói trong lòng.

“Ano, tôi hỏi vài chuyện được chứ? Sau khi tôi bị tên quái vật đó giết thì chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, cô có thể nói cho tôi biết không?”

Tôi lo rằng trước cái chết của mình, bọn họ sẽ vì trả thù cho tôi mà liều lĩnh tấn công Tướng Quân Mùa Đông.

“Đừng lo, hình như sau khi giết cậu thì Tướng Quân Mùa Đông đã biến mất.”

Trước câu nói ấy, tôi thở phào như rút đi được gánh nặng.

Thấy tôi như thế, Eris lại biểu hiện gương mặt buồn bã.

“Satou Kazuma-san. Khó nhọc lắm cậu mới đến được thế giới này từ đất nước Nhật Bản yên bình, thế mà bây giờ lại gặp phải chuyện này… Dũng sĩ đến từ thế giới khác. Ít nhất, bằng sức mạnh của mình, hãy để tôi phù hộ cho kiếp sau của cậu được sinh ra trong một gia đình giàu sang ở Nhật Bản, không thiếu thốn bất cứ thứ gì. Cậu sẽ đầu thai đến nơi giúp cậu có một cuộc sống hạnh phúc.”

Trước lời nói của Eris, tôi chợt nhớ lại.

Cái này chỉ giống như vụ ‘sau khi chết thì cậu muốn sống trên thiên đàng hay đầu thai thành một em bé’ thôi mà.

Chứ khởi đầu lại ở thế giới khó hiểu này thêm một lần nữa thì đúng là chuyện quái dị.

Sẽ không còn được gặp lại đám người phiền toái kia nữa, việc ấy khiến tôi cảm thấy có hơi…

Phải. Có hơi cô đơn…

Dường như cảm xúc đó đã bộc lộ ra trên mặt, nhìn mặt tôi, Eris buồn bã cúi xuống.

Sau đó nắm lấy tay phải của tôi…

«Nào, mau trở lại đi chứ, Kazuma! Làm sao có thể để bị giết dễ dàng ở một nơi như thế này được! Bây giờ vẫn còn quá sớm để chết đấy!»

Lúc ấy, đột nhiên tôi nghe tiếng của Aqua.

Trong không gian chỉ có tôi và Eris, giọng nói lớn kèm theo hiệu ứng doppler vang vọng.

“Hả, g-gì vậy!?”

Tôi bị làm cho bất ngờ.

Hơn nữa, có vẻ không chỉ mình tôi là ngạc nhiên.

“A!? Giọng nói này là… Aqua-senpai!? Vừa rồi tôi đã nghĩ rằng vị priest đó rất giống senpai, không lẽ là người thật sao!?”

Eris mở to mắt, biểu hiện như ‘thật không thể tin nổi’, nhìn vào khoảng không gian trống rỗng vừa phát ra giọng nói.

«Này, Kazuma, có nghe thấy gì không đấy? Cơ thể của cậu đã được dùng phép thuật [Resurrection] rồi, mau trở về đây đi. Hiện tại, trước mặt cậu đang có một nữ thần phải không? Mau bảo cô ta mở cổng khai thông với bên này đi.»

Giọng của Aqua lại vang lên.

Ôi……! Thật đó hả, nữ thần-sama!? Cô có thể làm một điều không tưởng như thế sao!?

Sực nhớ lại thì hình như cô ta cũng đã hồi sinh các phiêu lưu giả bị Dullahan giết mà!

“Được, đợi một chút nhé, Aqua! Tôi sẽ về ngay!”

Dù không biết là có truyền đến bên kia được hay không, tôi cất giọng đáp lại khoảng không gian trống rỗng và nhảy phốc lên vui mừng.

“Kh, kh-kh-kh-khoan đã! Như thế không được, không được! Xin lỗi, nhưng cậu đã tái sinh một lần rồi, bây giờ không thể nào lên thiên đàng hay tái sinh được nữa! Cậu không thể nào kết nối với Aqua-senpai được, nếu có thể truyền giọng đến đầu bên kia thì xin cậu chuyển lời giúp tôi có được không?”

Eris vừa lúng túng vừa nói một điều như vậy.

Ớ, thật á? Nói vậy là tôi bị hố rồi à!?

“Ê, Aqua, có nghe thấy gì không!? Cô ta nói là tôi đã tái sinh một lần rồi, bây giờ không thể tái sinh hay lên thiên đàng được nữa!”

Tôi hét vào khoảng không gian trống rỗng.

Mau một lúc im lặng—

“Hảả!? Cái con nữ thần ăn nói hàm hồ đó là ai vậy!? Mau xưng danh đi! Trước một tinh anh từng phụ trách ở Nhật Bản như tôi mà con nữ thần phụ trách cái chốn biên cương này lại dám giở cái giọng đó à!?”

Oái, dừng lại đi má.

Tôi nghĩ như thế bởi vì gương mặt của vị nữ thần phụ trách ở chốn biên cương trước mặt đang co giật.

“Etou, vị nữ thần ấy tự xưng mình là Eris…”

Tôi rụt rè nói với Aqua.

Ngay sau đó, giọng Aqua vang lên the thé.

“Eris!? Là nhỏ Eris FakeBoobs vì được tôn thờ và đưa lên làm quốc giáo của thế giới này nên vênh váo đến nổi lấy tên mình đặt cho đơn vị tiền tệ!? Ê, Kazuma, nếu như Eris có nói đều gì gây khó dễ thì cứ giật lấy miếng pad lót ngực của cô ta…»

“H-hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Trường hợp đặc biệt! Coi như trường hợp đặc biệt! Bây giờ tôi sẽ mở cổng ngay, được chưa!”

Cắt ngang giọng hét của Aqua, Eris đỏ mặt vỗ tay một cái.

Trước tín hiệu đó, một cánh cổng trắng hiện ra trước mắt tôi.

‘Thiệt tình, Aqua-senpai vẫn phi lý như mọi khi…’, trong lúc lẩm bẩm như thế, Eris nói với tôi.

“Xong, giờ thì nơi đây đã được kết nối với hiện thực. …Thiệt tình, bình thường làm gì có chuyện này? Theo lẽ thông thường thì cho dù có là vua hay ai đi chăng nữa thì cũng chỉ được hồi sinh bằng phép thuật một lần thôi. …Thiệt tình. Cậu tên là Kazuma-san, phải không nhỉ?”

“Ể? A, vâng!”

Khi nghe Eris xác nhận tên của mình, tôi hào hứng đáp.

So với nữ thần rởm của chúng tôi, đây mới đúng là nữ thần thật sự.

Hơn nữa còn là một mỹ nhân cực kì xinh đẹp, cho nên bất luận thế nào tôi cũng sẽ căng thẳng.

Vị nữ thần vẫn luôn có ánh mắt buồn bã từ lúc mới gặp, cứ phồng má như giận dỗi từ nãy đến giờ.

Cuối cùng, nhắm một mắt đầy tinh nghịch, cô ấy vui vẻ thì thầm.

“Chuyện này là bí mật nhé?”

Khi mỉm cười gượng gạo, tôi bị đẩy qua chiếc cổng trắng—

PHẦN 5

—Tôi nghe được giọng nói phát ra từ nơi xa xăm.

“…zuma…! Kazuma! Mau tỉnh lại đi, Kazuma! Kazuma!”

Đó là giọng của Megumin đang vừa lay tôi vừa khóc.

Gì vậy, tay phải của mình thật ấm áp.

Khi liếc mắt sang, tôi thấy Darkness đang quỳ gối bên cạnh, hai tay nắm chặt lấy tay phải của tôi, mắt nhắm như đang cầu nguyện.

Cảm giác có gì đó trên đầu mình, tôi ngước lên.

Khi ấy, ánh mắt của tôi và Aqua chạm nhau.

“…A, cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi à? Thiệt tình, con nhỏ đó đúng là vẫn nghiêm khắc như mọi khi.”

Trong lúc nghe Aqua nói như thế, tôi nhận thấy sau gáy của mình thật ấm áp.

…Úi.

Có vẻ như Aqua đã lấy đùi của mình làm gối lót đầu cho tôi.

Khi nhận ra là tôi đã tỉnh lại, Darkness và Megumin không nói tiếng nào mà ôm chằm lấy tôi.

Tuy rất vui khi được hồi sinh nhưng như tôi cảm thấy có gì đó thật xấu hổ…!

Nhận thấy bộ dạng xấu hổ và không thể cử động của tôi, Aqua nở mộ nụ cười gian xảo.

Chết tiệt, biết thế không thèm về mà cứ đầu thai vào một gia đình giàu có ở Nhật Bản luôn cho xong.

“Này, Kazuma, hãy thôi xấu hổ và nói gì đó đi chứ. Cậu có điều muốn nói với chúng tôi mà, phải không?”

Vẫn giữ nụ cười gian xảo, Aqua nói như vậy.

Không biết có thể hoán đổi vị trí giữa nhỏ nữ thần vô dụng này và vị nữ thần dễ thương lúc nãy không nhỉ?

—Tôi nói thẳng với Aqua.

“Change!”

“Cậu giỏi lắm, tên Kusoneet này! Nếu cậu muốn gặp con nhỏ đó đến như vậy thì tôi sẽ cho cậu gặp ngay bây giờ!”

*Chú thích: Kusoneet – tương tự Hikineet, thay Kuso (chết bằm) vào.

“D-dừng tay! Đừng có dã man với người vừa trở về từ cõi chết, nữ thần bạo lực!”

Gân máu nổi trên trán, Aqua vừa hét to vừa đè tôi ra và giơ nắm tay lên chuẩn bị đánh.

Trong lúc Darkness ngăn cản Aqua từ phía sau, tôi ngồi dậy xác nhận lại cơ thể vừa bị Tướng Quân Mùa Đông chém của mình.

“…Tình trạng của anh ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe không?”

Nghe Megumin hỏi thể, tôi sờ vào khắp nơi trên cơ thể mình.

“Tạm thời không có vấn đề gì. Phải rồi, tôi đã bị giết như thế nào vậy?”

Trước câu hỏi của tôi, Aqua đáp.

“Cậu đã bị Tướng Quân Mùa Đông chém đầu. Cũng may là vết chém rất đẹp mắt. Nhờ vào đó mà tôi có thể trị liệu một cách dễ dàng. Mặc dù tôi đã hồi phục cho cậu không ít máu nhưng vẫn còn chưa đủ, trong thời gian này nếu cậu cử động mạnh sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu. Vì vậy cho nên, cấm cậu đảm nhiệm vị trí tiên phong. Nếu cậu mà còn bị mất máu nữa thì vô phương cứu chữa đấy nhé!”

“Chém đầu…!”

Tôi tắt tiếng, dùng tay chạm vào cổ mình.

Bất kể tôi có sờ nhiều đến bao nhiêu thì cũng không cảm thấy được vết sẹo nào.

Máu của tôi nhuộm đỏ một phần tuyết nguyên. Ở bên cạnh, Darkness cũng bị vấy máu.

Cho dù đã được Aqua hồi sinh nhưng tôi vẫn không khỏi kinh hãi trước chuyện mình vừa chết.

Mùa đông trong thế giới này là một mùa mà hoạt động bị hạn chế, hoặc là sống trong cảnh bần cùng thiếu thốn thức ăn, hoặc là đấu tranh sinh tồn với đám quái vật mạnh.

Hầu như không có nhiệm vụ đơn giản nào dành cho những tân thủ như chúng tôi cả.

…Ưm. Hôm nay cứ thế mà về thôi.

PHẦN 6

Về đến thị trấn, chúng tôi hướng đến hội để nhận tiền thưởng.

“Nhưng mà, được 12 con trong gần một giờ. Vậy tức là 1.200.000 sao…? Tuy kiếm được chả bao nhiêu nhưng lại phải trả giá bằng mạng sống. Cô đã nói tên Tướng Quân Mùa Đông đó là quái vật chỉ định đặc biệt nhỉ? Thế hắn được treo giá bao nhiêu vậy? Một đòn thôi mà đã khiến cho kiếm của Darkness bị gãy, hắn còn mạnh hơn tên Beldia trị giá 300.000.000 nữa.”

“Tướng Quân Mùa Đông dù gì cũng là loại quái vật sẽ không xuất hiện nếu ta không đụng gì đến bọn tuyết tinh. Vì thế cho nên tiền thưởng nằm ở khoảng 200.000.000 Eris. Beldia là tướng quái của đội quân ma vương, là kẻ thù rõ ràng của nhân loại, với độ nguy hiểm đó thì tiền thưởng đương nhiên sẽ cao. Còn trường hợp của Tướng Quân Mùa Đông, vốn dĩ là quái vật không hung hãn cho nên tiền thưởng chỉ ở mức 200.000.000. Nhưng thông qua mức thưởng đặc biệt này, ta có thể hiểu là Tướng Quân Mùa Đông mạnh đến cỡ nào.”

Trước lời giải thích của Megumin, tôi rơi vào im lặng theo bản năng.

—200.000.000.

Nếu có được số tiền đó thì không những trả hết nợ, chúng tôi còn mua được một ngôi nhà và sống an nhàn trong một thời gian.

“Megumin, nếu phóng bộc liệt ma pháp vào hắn—”

“Bộc liệt ma pháp không thể hạ gục được Tướng Quân Mùa Đông đâu. Tuy ngoại hình là người nhưng bản chất hắn là tinh linh cơ mà. Tinh linh vốn là sự tồn tại như phép thuật ngưng tụ, không mang thực thể. Nếu đã là vua của đám tinh linh nhỏ kia thì hẳn là sức phòng thủ ma pháp của hắn sẽ rất cao. Cho dù bộc liệt ma pháp có thể gây damage lên sự tồn tại như vậy đi chăng nữa thì cũng khó mà tiêu diệt được trong một đòn. …Cơ mà, tôi không muốn phóng bộc liệt ma pháp vào một đối thủ đáng sợ như thế đâu.”

Không được sao. Nhìn gương mặt thất vọng của tôi, Aqua mỉm cười tự mãn.

“Fufun, Kazuma. Có vẻ như cậu đang thất vọng nhưng tôi đây thì không có gì để buồn cả. Nào, hãy nhìn đây.”

Trong lúc nói như thế, Aqua lấy từ trong áo ra một cái lọ nhỏ.

Trong đó là một tuyết tinh.

Có vẻ như lúc đó cô ta không thả hết toàn bộ tuyết linh mà chừa lại một con.

“Ồ! Làm tốt lắm, Aqua. Được, đưa cho tôi nào! Tôi sẽ tiêu diệt nó.”

Trong lúc tán dương tài ứng biến hiếm thấy của Aqua, tôi đưa tay tới lấy cái lọ.

“Cái…!? Kh-không được! Tôi muốn mang cậu nhóc này về nhà để làm tủ lạnh cơ! Như trong mùa hè thì cũng có Neroid lạnh để uống… Không được, nói chung là không đượợợợợc! Dù gì tôi cũng đã đặt tên cho nó rồi, làm sao có thể giết được cơ chứ! Dừng lại! Mau dừng lạạại!!”

Ôm chặt cái lọ trong bụng, Aqua hiểu hiện sự phản đối mãnh liệt.

Chết tiệt, mặc dù đó là quái vật được treo giá cao, 1 con tương đương 100.000 nhưng—

Hôm nay tôi đã chịu ơn của Aqua, tuy hơi phí nhưng có lẽ tôi đành phải cho qua.

Sau khi thanh toán tại phiêu lưu hội, chúng tôi nhận thù lao đã thông qua việc khấu trừ do nợ.

Tuy vẫn còn sớm nhưng số tiền kiếm được hôm nay cũng kha khá, có lẽ tôi nên thuê một phòng trọ để nghỉ ngơi.

Vì mới hồi sinh nên tôi không muốn làm việc quá sức.

Tuy nhiên… một ngày kiếm được nhiêu đó thì cũng không tệ nhưng khi nghĩ đến số nợ kia thì chẳng khác nào lấy một đòn sỏi lấp biển.

Thay vì phải đối mặt với thực tế u ám ấy, tôi nghĩ đến Eris như một cách để trốn tránh.

Ngoại hình là một mỹ nhân lay động lòng người. Và hơn hết là tấm lòng.

Chỉ vì cái chết của tôi mà cô ấy biểu hiện nét mặt buồn bã đến như vậy, hơn nữa khi hồi sinh cho tôi, cô ấy nói ‘chuyện này là bí mật nhé’ cùng nụ cười thân thiện.

Từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái khiến tôi có cảm giác muốn yêu.

Chỉ mới vừa nhớ đến gương mặt của Eris thì tôi đã đến phía trước nhà trọ.

“Fufu, phải nuôi nấng cậu bé này thật kĩ, đến mùa hè thì nó sẽ biến ra đầy băng. Sau đó, tôi sẽ cùng nó mở tiệm bán đá bào…! Cùng ngủ chung trong đêm hè oi bức…! Nè, Megumin, cô có biết cậu bé này ăn cái gì không?”

“Cái đó thì tôi không biết. Mà rốt cuộc thì tuyết tinh ăn cái gì nhỉ?”

“Mềm mại và mịn màng như thế này, chấm đường rồi cho vào miệng thì ngon phải biết nhỉ…”

Sau lưng tôi, ba người kia trò chuyện về chủ đề vô vị như vậy.

Khi đặt tay lên cửa nhà trọ, tôi quay đầu về phía 3 người họ.

Lại một lần nữa, tôi nhớ đến hình dáng thon thả của Eris-sama.

Và nhìn lại gương mặt của 3 người họ.

“““……?”””

Trước hành động của tôi, 3 người họ im lặng nhìn tôi với vẻ thắc mắc.

“Haa……”

“““A!!”””

Thấy tôi thở dài, 3 người họ bắt đầu xì xầm, còn tôi thì mở cửa ra.

PHẦN 7

—Ngày tiếp theo sau cái hôm tôi bị giết.

“Này, nhắc lại lần nữa xem!”

Trong hội đang im lặng, kiềm nén sự tức giận, tôi yêu cầu một thằng con trai.

Hôm trước, sau khi phải đối mặt với cái chết lần thứ hai, tôi còn chủ tâm nghỉ dưỡng vài ngày.

Thế mà hôm nay, tôi – người tạm thời bị cấm vận động mạnh – trong lúc đang tìm nhiệm vụ đơn giản như xách hành lý trên danh sách nhiệm vụ của hội thì—

“Muốn tao nhắc lại bao nhiêu lần cũng được. Mày nói là công việc xách hành lý á? Một party toàn nghề nghiệp thượng cấp như vậy, đáng lý phải thách thức nhiệm vụ khó một chút mới phải chứ? Hay là do mày đang làm vướng chân họ? Phải không, nghề nghiệp yếu nhất?”

Khi thằng con trai style chiến sĩ nói như vậy, các đồng đội cùng bàn của hắn cùng nhau cười.

Nhẫn nhịn đi.

Tôi là một thằng con trai gần như đã trưởng thành, so với mấy lời chế giễu của Aqua lúc thông thường, lời xàm xí của mấy con ma men này có đáng là gì.

Nhưng không sai, thằng đó nói cũng có lý.

Tuy quả thật đồng đội của tôi là một đám kỳ quặc thật nhưng như những gì hắn ta nói, toàn là nghề nghiệp thượng cấp.

Nếu có kĩ thuật tốt hơn một chút thì nói không chừng đã đạt được những thành tích lớn.

Hơn nữa, quả thật tôi chỉ là phiêu lưu giả, nghề nghiệp yếu nhất.

Tôi hiện giờ không có gì để phản bác cả.

—Tuy nhiên, dường như thằng con trai đó lại coi sự im lặng của tôi là do sợ sệt mà không dám nói gì.

“Này này, nói gì đi chứ, nghề nghiệp yếu nhất? Thiệt tình, dắt theo 3 cô gái tuyệt vời như vậy, bộ tính lập harem à? Hơn nữa còn toàn là nghề nghiệp thượng cấp. Dám cá là mỗi ngày chú mày đều cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm đồng đội của 3 bà chị này, phải không?”

Nghe thấy điều đó, trong hội bùng nổ ra tiếng cười.

Tuy nhiên, trong số đó, người biết được thành tích trước đây của chúng tôi hơi nhăn mặt mà muốn nhắc nhở hắn.

Mặc dù tức giận đến nổi nắm chặt bàn tay nhưng cho rằng nếu chỉ như thế thì vẫn chịu đựng được nên tôi tiếp tục kiềm chế.

Thấy tôi như vậy, Megumin, Darkness và Aqua nhảy vào can ngăn.

“Kazuma, đừng để ý đến họ. Nếu là tôi thì tôi chẳng quan tâm đến những gì họ nói đâu.”

“Phải đấy, Kazuma. Với lời nói của bọn say xỉn thì tốt hơn là ta nên phớt lờ đi.”

“Đúng vậy. Gã đó chỉ ghen tị khi thấy Kazuma đi cùng với bọn tôi thôi. Tôi hoàn toàn không để tâm gì đâu, cho nên anh đừng lo lắng gì nhé.”

Phải, thằng con trai trước mắt tôi rất hay xuất hiện trong manga, chính là mẫu lưu manh điển hình.

Tôi không cần thiết phải để tâm đến hắn.

Mặc dù đã cắn răng chịu đựng nhưng câu nói cuối cùng của hắn đã khiến cho tôi không thể kiềm chế được nữa.

“Đi cùng với toàn nghề nghiệp thượng cấp hẳn là nhàn lắm. Chẳng biết khó khăn là gì, thật đáng ghen tị! Ê, hay là tôi với anh trai trao đổi chỗ với nhau đi?”

“Đây sẵn lòng trao đổổổổổổổổổổổổổổổi!”

Tôi hét lớn. 

Toàn bộ phiêu lưu giả trong hội đều im lặng.

“……Eh?”

Cầm ly bia trên tay, thằng con trai style chiến sĩ vừa nói móc tôi phát ra âm thanh ngớ ngẩn.

“Tao nói là tao sẵn lòng trao đổi! Ê, lúc nãy thấy tao im lặng nên mày cho rằng tao sợ có phải không? Ờ, phải đấy, tao là nghề nghiệp yếu nhất đấy! Chuyện đó thì tao thừa nhận. Nhưng, câu sau! Câu sau mày đã nói gì!?”

“K…Kazuma?”

Thấy tôi đột nhiên bùng nổ, Aqua rụt rè nói.

Sau đó, đối điện với tôi – đột nhiên phẩn nộ, thằng con trai lắp bắp.

“C-câu sau? Ơm, d-dắt theo 3 cô gái tuyệt vời tính lập harem…”

Tôi dọng tay thật mạnh xuống bàn.

Âm thanh đó khiến ai nấy trong hội cũng đều giật mình.

“Cô gái tuyệt vời! Harem!! Harem á!? Này, bộ trên mặt của mày không phải là nhãn cầu mà là bi ve sao? Cô gái tuyệt vời ở đâu!? Cặp mắt mù lòa của tao không thể nhìn thấy! Mày có cặp bi ve tốt như vậy, hay là trao đổi với cặp nhãn cầu mù lòa của tao đi!”

“““Ơ-ớ!?”””

Trước câu nói ấy, 3 người đồng đội của tôi phát ra giọng nói nhỏ trong lúc tự chỉ tay vào mình.

“Nè! Nói cho tao biết đi! Cô gái tuyệt vời? Họ ở đâu? Họ ở đâu hả!? Mày đã nói là mày ghen tị với tao! Phải không? Mày đã nói như thế phải không!?”

Trong lúc đang nổi giận mà nắm cổ áo của thằng con trai, lưng tôi có giọng nói e dè phát ra.

“A… anou…”

Đó là giọng nói của Aqua, người đang đại diện cho 3 người rụt rè giơ tay.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục phớt lờ.

“Sau đó mày còn nói gì nữa? Đi cùng với toàn nghề nghiệp thượng cấp hẳn là nhàn lắm!? Chẳng biết khó khăn là gììììììììì!?”

“…Ch-chuyện đó… xin lỗi… Cũng tại say xỉn nên tôi có nói hơi quá… Nh-nhưng đúng là thế mà! Tuy có ý ‘vợ hàng xóm ngon hơn’ nhưng đội của cậu đúng là rất ưu việt cơ mà! Cậu đã nói là sẵn lòng trao đổi chỗ có phải không? Nếu vậy thì một ngày. Chúng ta sẽ trao đổi một ngày thôi, được không? Này, mấy cậu thấy sao hả?”

Thằng con trai bị tôi nắm cổ áo nói như vậy, đồng thời hỏi ý kiến của các đồng đội cùng bàn để xác nhận.

“T-tôi thì không có vấn đề gì… Dù sao thì nhiệm vụ hôm nay chỉ là săn goblin.”

“Tôi cũng vậy. Nhưng mà Dust này. Cậu liệu mà đừng có giở cái giọng ‘ở bên đó sướng quá nên thôi tôi không về party này nữa đâu’ đấy.”

“Tôi cũng chấp thuận. Nhiệm vụ là săn goblin, có tăng thêm một tên tay mơ thì cũng chẳng sao. Đổi lại, tôi mong đợi một câu chuyện phiêu lưu thú vị từ cậu đấy.”

Những đồng đội cùng bàn của tên gây sự với tôi nói như vậy.

“Nè, Kazuma. Ưm… cậu tự tiện quyết định một chuyện như vậy mà không hỏi đến ý kiến của chúng tôi sao?”

“Không cần. Chào, tên tôi là Kazuma. Tuy chỉ trong hôm nay nhưng mong mọi người hãy vui vẻ hợp tác!”

“““Ơ-ờ…”””

Ba người đồng đội của tên gây sự với tôi đáp lại với vẻ hơi bối rối.

PHẦN 8

Người thanh niên mặc áo giáp nặng, mang theo kiếm và khiên, vừa nhìn tôi như đang đánh giá, vừa nói.

“Tôi là Taylor. [Crusader] chuyên về vũ khí một tay. Có thể nói là leader của party này. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng trong hôm nay cậu sẽ là party member của chúng tôi. Chịu khó nghe theo những gì leader chỉ đạo đi nhé.”

“Tất nhiên rồi. Cơ mà, bình thường tôi luôn là người chỉ đạo, giờ đóng vài trò được chỉ đạo nên cảm thấy có phần thú vị. Mong được chỉ giáo.”

Trước câu nói của tôi, Taylor biểu hiện sự ngạc nhiên.

“Cái gì cơ? Cậu nói mình là leader của party toàn nghề nghiệp thượng cấp đó á?”

“Đúng vậy.”

Thấy tôi gật đầu một cách tự nhiên, 3 người họ cứng họng.

Tiếp theo là cô gái khoác áo choàng màu xanh, trông có vẻ còn rất trẻ.

“Tôi là Lean. Như cậu thấy đấy, tôi là một [Wizard]. Phép thuật có thể dùng đến ma pháp trung cấp. Maa, hân hạnh được hợp tác, mặc dù tôi có thể đánh bại goblin một cách dễ dàng. Tôi sẽ bảo vệ cho cậu, người mới-kun!”

Cô gái ấy tươi cười trong lúc đối xử với tôi như một đàn em nhỏ tuổi.

Có thể tôi mới là đàn anh nhưng nếu đó là một pháp sư bản chức thì tôi cũng cam lòng. Đành hạ mình một chút vậy.

“Tôi là Keith. Một [Archer]. Tự hào với khả năng thiện xạ. Maa, hợp tác vui vẻ nhé!”

Chàng trai đeo cung tên trên lưng vừa cười vừa nói với vẻ hời hợt.

“Vậy, giờ đến lượt tôi nhé. Tôi là Kazuma. Class là phiêu lưu giả. ….Etou, tôi có nên nói sở trường của mình không?”

Trước câu nói của tôi, 3 người họ phụt cười.

“Thôi, khỏi cần cũng được. Cơ mà, Kazuma đang tìm công việc xách hành lý có phải không? Thế thì giao hành lý của bọn tôi cho cậu nhé. Việc chinh phạt bọn goblin cứ để 3 người bọn tôi xử là được rồi. Đừng lo, tiền thưởng nhiệm vụ sẽ vẫn chia đều cho 4 mà.”

Tuy Taylor nói như đang giễu cợt nhưng tôi chẳng bận tâm.

Mặc dù bị nói là đi cùng nghề nghiệp thượng cấp thì nhàn rỗi nhưng tôi thấy xách hành lý ăn lương như vầy còn nhàn hơn gấp bội. Tôi thật sự không hiểu, như vậy cũng được sao?

Maa, nếu bọn họ đã nói như thế thì tôi chỉ còn biết nhận lấy hảo ý của họ thôi.

—Khi ấy, tôi chợt nghe được giọng nói quen thuộc phát ra từ phía bảng danh sách nhiệm vụ.

“Eeh!? Tiêu diệt goblin? Tại sao phải là loại quái vật xuất hiện gần thị trấn này? Kiếm loại nào nhiều tiền thưởng hơn một chút không được sao? Ê tên Kazuma được người khác thuê trong một ngày kia, đừng có nhìn bọn này bằng ánh mắt ‘không biết họ sẽ tồn tại được bao lâu đây’ ấy!”

Có vẻ như Aqua đang làm khó gã đã gây sự với tôi.

“Kh-không, tôi biết là các cô rất có năng lực nhưng năng lực của tôi thì rất có hạn. Nào là Archpriest, Archwizard rồi đến Crusader. Tôi biết với đội hình đó thì các cô có thể chiến thắng một cách dễ dàng nhưng… lần này làm ơn chọn nhiệm vụ an toàn một tí đi. …Nhân tiện, sao tôi không thấy vũ khí hay giáp, không lẽ cô cứ để bộ dạng như thế này mà đi ư?”

“Đừng lo. Tôi rất tự tin vào độ cứng cáp của mình, cho dù có mang theo vũ khí thì tôi đánh cũng đâu có trúng.”

“Đánh không trúng…? Ơ, chuyện đó…, …? Th-thôi sao cũng được…”

Sau khi trao đổi với Darkness, tên đó không nói những điều như ‘lần này chọn nhiệm vụ an toàn’ nữa, có vẻ như hắn vẫn muốn đi cùng họ.

Maa, dù thế nào thì tôi cũng chả bận tâm.

Trong lúc tôi đang hơi để ý tình trạng bên kia, Taylor đứng dậy.

“Vốn dĩ chúng tôi không có ý làm việc vào mùa đông này. Nhưng chúng tôi lại vô tình chộp lấy được công việc ngon ăn như chinh phạt goblin. Chính vì thế, hôm nay chúng ta sẽ đi chinh phạt goblin ở sơn đạo. Nếu xuất phát ngay từ bây giờ thì đến khuya là có thể trở về. Vậy thì, người mới, ta đi ngay luôn chứ?”

PHẦN 9

Goblin.

Đó là loại Major Monster mà bất cứ ai ở thế giới của tôi hay thế giới khác này cũng đều biết.

Hình như bọn chúng phải là hạng tép riu giống như trong game mà là loại quái vật nguy hiểm không ngờ đối với các thường dân.

Mặc dù sức mạnh của từng cá thể không cao nhưng chúng vốn hoạt động theo bầy và trang bị vũ khí.

Chúng thuộc loài bán hoang dã, nhanh nhẹn, tuy thấp bé nhưng hung bạo, thường hay tấn công người và gia súc.

Bình thường thì chúng sống trong rừng nhưng lần này tự dưng chúng lại định cư trên sơn đạo nối tiếp với thị trấn bên cạnh.

“Tại sao bọn goblin lại di cư đến một nơi như thế này nhỉ? Maa, nhưng cũng nhờ chuyện đó mà chúng ta mới có nhiệm vụ ngon ăn để làm!”

Goblin trị giá 20.000 Eris/con.

Tuy không biết là lũ goblin mạnh đến cỡ nào nhưng nếu Lean đã nói đây là nhiệm vụ ngon ăn thì chắc cũng không khó lắm.

Dù sao thì công việc của tôi chỉ là theo sau và xách hành lý cho 3 người họ rồi được chia thù lao thôi mà.

Có thể đây là lần đầu tiên tôi nhận được một công việc nhàn nhã, không chút căng thẳng như thế này.

Nếu là bình thường, tôi sẽ luôn bị đồng đội của mình mang đến cho một nùi phiền toái trên đường đi, nhưng hôm nay thì tôi có thể đến được địa điểm đích mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Nói đến núi, núi ở đây không xanh như ở Nhật Bản mà chỉ là núi trọc với màu nâu của đất đá.

Một nơi trần trụi như vầy, bất quá chỉ có vài bụi cây, chẳng hiểu tại sao bọn goblin lại di cư đến nữa.

Nếu đi với những đồng đội mọi khi, cho dù nhiệm vụ có dễ thì tôi cũng cảm thấy bất an nhưng hôm nay tự dưng tôi lại cảm thấy an tâm lạ thường.

Việc này ắt hẳn là do party đang đi phía trước.

Taylor dừng chân và mở bản đồ ra.

“Người ta nói là đã thấy goblin xuất hiện trên đỉnh của sơn đạo này, cho nên nơi định cư của chúng chắc cũng gần đây. Nói không chừng sào huyệt của chúng là một cái hang nào đó bên cạnh sơn đạo. Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần ngay từ bây giờ đi là vừa.”

Trước hướng dẫn của Taylor, tôi cảm thấy xúc động nhẹ.

Chính là đây, đây mới chính là một phiêu lưu giả thực thụ.

Còn mấy câu nói đại loại như ‘muốn xông ngay vào giữa đồn địch’, ‘tự dưng muốn phóng bộc liệt ma pháp ghê’ hay ‘muốn nhanh trở về để uống rượu’, đúng là kỳ quái hết sức.

Tất cả các thành viên nhìn nhau trao đổi và lặng lẽ gật đầu.

Sơn đạo là một con đường hẹp, thẳng băng và nằm giữa hai vách núi.

Con đường đủ để 5-6 người đi song song theo hàng ngang ấy, một bên là bề mặt đá tảng trông như bức tường, bên còn lại là vách núi dựng đứng.

Trong lúc đang lẳng lặng bước trên sơn đạo, tôi chợt phát hiện một điều.

“Có gì đó đang tiến về hướng này. Phát hiện kẻ địch mách bảo với tôi như vậy. Nhưng chỉ có một cá thể thôi.”

Skill phát hiện kẻ địch của tôi có phản ứng. Tuy nhiên, đối phương hình như chỉ có một.

Chẳng phải goblin hoạt động theo bầy sao?

Trước câu nói của tôi, 3 người họ ngạc nhiên.

“…Kazuma, cậu có skill phát hiện kẻ địch sao? Cơ mà, cậu nói là chỉ có một cá thể á? Thế thì chắc không phải là goblin rồi. Nhưng ở đây hình như đâu có quái vật mạnh nào hoạt động cá thể… Sơn đạo là một con đường thẳng. Cho dù có lẩn trốn thì cũng sẽ bị phát hiện ngay. Hay là ta nghênh chiến?”

Giương tấm khiên lên, Taylor nói như thế, nhưng…

“Không, nếu ta lẩn trốn thì có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu. Bởi vì tôi có skill ẩn nấp mà. Đối với skill này, chỉ cần party member chạm vào người dùng skill thì hiệu quả của skill cũng sẽ tác dụng lên họ. Đằng kia có lùm cây, ta cứ đến đó trốn đã!”

Trước câu nói của tôi, 3 người họ càng ngạc nhiên hơn nhưng vẫn đến núp sau lùm cây.

Thật không hổ danh là một party dày dạn kinh nghiệm!

Trong trường hợp không rõ đối phương là người như thế nào, tốt nhất là nên tránh giao chiến và quan sát tướng mạo của hắn, đó là điều cơ bản trong cơ bản.

Thận trọng như thế này không có gì là đáng xấu hổ cả, chính những người chết vì thiếu thận trọng mới đáng xấu hổ.

Nếu là đồng đội mọi khi của tôi thì còn khuya họ mới chịu làm chuyện trốn chui trốn nhủi như thế này—

Và nó đã tới.

Nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả thì đó là mãnh thú thuộc họ nhà mèo.

Con vật còn to hơn cả hổ hay sư tử đó, toàn thân được bao bọc bởi lớp lông màu đen, trên hàm mọc hai cái răng nanh to như của Saber Tiger.

Nó đang đánh hơi tại nơi mà chúng tôi đã đứng lúc nãy.

Thấy bộ dạng ấy, Lean vội dùng tay che miệng mình lại.

Nói không chừng là suýt hét lên vì sợ hãi.

Bàn tay chạm vào tôi – đang thi triển skill ẩn nấp – của 3 người họ, hình như do căng thẳng nên dùng sức khá mạnh.

Việc 3 người họ căng thẳng đến như vậy chứng tỏ kia có thể là một con quái vật nguy hiểm.

—Sau khi đánh hơi xung quanh được một lúc, không đến chỗ của chúng tôi, con quái vật ấy biến mất trên con đường dẫn đến thị trấn.

“Bhaa—! Đ-đ-đáng sợ quá! Tân Thủ Sát Nhân! Đó là Tân Thủ Sát Nhân!”

Lean vừa nói vừa rưng rưng nước mắt như vậy, quả nhiên là đối phương rất nguy hiểm.

“Tôi cứ tưởng là tim mìn ngừng đập rồi chứ! Th-thoát chết rồi… Chính là do nó, bọn goblin di cư đến sơn đạo gần thị trấn này là do bị Tân Thủ Sát Nhân rượt đuổi.”

“Ờ… Nhưng mà nguy thật. Nó hướng đến đường về của chúng ta. Thế này thì chúng ta không thể trở về thị trấn được rồi.”

Keith và Taylor , mỗi người nói một lời.

“Etou, con thú vừa rồi nguy hiểm đến như vậy sao?”

Trước câu hỏi của tôi, 3 người họ – tựa muốn nói ‘cậu không biết sao!?’ – mà nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa nhìn thấy sinh vật lạ.

“Tân Thủ Sát Nhân. Con quái thú đó chuyên dùng những loài như goblin hay kobold để cám dỗ các tân phiêu lưu giả, là loài quái vật tương đối mạnh hay đi lang thang và săn phiêu lưu giả yếu. Nói cách khác, nó dùng goblin làm mồi để câu các phiêu lưu giả. Hơn nữa, như không để cho goblin định cư, cứ đến kì là nó lại rượt đuổi khiến cho goblin di cư để đổi địa điểm săn. Nó là loại quái vật xảo quyệt và cực kì nguy hiểm.”

“Gì mà đáng sợ quá vậy?”

Loại quái vật có trí khôn như thế này.

Tôi thật sự rất muốn Aqua phải đối mặt với móng vuốt của nó.

“Tạm thời ta hãy hoàn thành việc chinh phạt goblin chứ nhỉ? Tân Thủ Sát Nhân là loại quái vật thường dùng mồi để câu phiêu lưu giả chứ không bảo vệ ngoại địch như bọn goblin. Sau khi xử xong đám goblin, nếu chúng ta giấu xác chúng vào bụi cây bên đường thì rất có thể nó sẽ đánh hơi thấy mùi máu của đám goblin mà hướng đến đó và đi ngang qua chúng ta như tình huống vừa rồi. Nếu nó đến gần thì skill phát hiện kẻ địch của Kazuma sẽ phản ứng mà, phải không? Chứ ta không thể cứ núp ở đây mà chờ Tân Thủ Sát Nhân không biết khi nào quay lại đó được. Trước hết cứ hoàn thành mục đích đến đây đã.”

Trước đề nghị của Taylor, chúng tôi bước ra khỏi lùm cây.

…Khi ấy, Lean giật lấy một phần hành lý mà tôi đang xách và nói.

“Nếu như gặp phải Tân Thủ Sát Nhân, lúc mọi người cần bỏ chạy, cơ thể của Kazuma phải nhẹ thì mới chạy nổi chứ, phải không? Tôi sẽ xách phụ cậu. Đ-đổi lại, cậu phải để tôi dựa dẫm vào skill phát hiện kẻ địch và ẩn nấp của cậu đấy nhé!”

Trong lúc vác hành lý của mình lên vai, Lean rụt rè nói như thế.

Trước lời nói đó của Lean, Taylor và Keith cũng lật đật lấy lại hành lý trên lưng tôi.

““Tất nhiên là không phải bọn tôi muốn dựa dẫm vào Kazuma hay gì đâu nhé!””

Úi chà, là tsundere đây mà.

PHẦN 10

Sau khi đi được một đoạn trên sơn đạo mà vẫn không có tín hiệu gì của Tân Thủ Sát Nhân, chúng tôi đã đến vị trí xuống dốc theo như trong tấm bản đồ của Taylor.

Hình như người ta đã thấy goblin xuất hiện đâu đó gần chỗ này.

Taylor quay đầu về phía tôi.

“Kazuma, thế nào? Skill phát hiện kẻ địch có phản ứng không?”

Tất nhiên là có. Hơn nữa còn rất nhiều.

“Nếu đi xuống con đường này đến góc quẹo thì sẽ có rất nhiều. Còn hướng mà chúng ta vừa đi qua, tạm thời không thấy dấu hiệu của Tân Thủ Sát Nhân.”

Nhưng mà, tín hiệu phía trước thật sự rất nhiều. Không chỉ đơn thuần là chục con.

Nhiều đến nổi không tài nào đếm được.

“Nếu nhiều thì hẳn là goblin rồi. Vì goblin hoạt động theo bầy mà.”

Trước câu nói nhẹ nhõm đó của Keith,

“Không, tuy tôi chưa từng chiến đấu với goblin lần nào nên không biết nhưng bọn chúng nhiều đến như thế sao? Theo thông thường, bao nhiêu thì gọi là một bầy? Tuy chỉ mới phát hiện nhưng sơ sơ đã đếm không xuể rồi.”

Tôi hỏi lại với vẻ hơi bất an.

Thấy tôi như thế, Lean có vẻ cũng đâm lo lắng,

“N-nè, thật sự nhiều đến thế sao? Nếu Kazuma đã nói như vậy, cho dù có thể thắng nhưng có lẽ ta nên thám thính một chút để xác nhận xem có bao nhiêu…”

Tại thời điểm Lean bắt đầu nói những lời như vậy.

“Không sao đâu, không sao đâu! Chỉ là do Kazuma khéo lo thôi mà! Được rồi, ta đi nào!”

Cùng lúc hét lên, Keith lao thẳng đến góc quẹo có bọn goblin.

Taylor cũng nối tiếp theo sau, và rồi hai người họ đồng thanh hét lên.

““Ớ! Đông vãi!!””

Nghe được tiếng hét của hai người họ, tôi và Lean cũng vội đến góc quẹo.

—Và ở đó là một bầy goblin độ khoảng 30 con.

Đây chính là loài goblin nổi tiếng đấy sao? Ra vậy, là tiểu yêu!

Mặc dù chiều cao chỉ bằng đứa trẻ học lớp 1 nhưng hầu hết bọn chúng đều cầm vũ khí và đang nhìn về hướng này.

Việc ấy là một mối nguy cơ nhẹ.

Thấy thế, Lean nhăn mặt mà hét lên.

“Nói rồi mà! Đã nói rồi mà!! Tôi đã bảo tốt hơn là nên thám thính đi rồi kia mà!!”

Lean nói bằng giọng như khóc òa và núp bóng phía sau Archer Keith, còn Taylor thì tiến về phía trước.

“Bầy goblin thông thường cao lắm cũng chỉ có 10 con thôi mà!? Chết tiệt, cứ cái đà này không khéo Tân Thủ Sát Nhân sẽ đến và trở thành trận đánh tay ba mất! Ta lên thôi!” 

Trước tiếng hét của Taylor, Lean và Keith gương mặt nhăn nhó nhưng anh dũng, bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.

“Gigiya! Ki—, ki—!”

Và thế là chúng tôi đánh trận ngay trên con dốc.

“Úi da! Chết chiệt, dính tên rồi! Ê, có goblin sử dụng cung đấy! Lean, sử dụng phép thuật phòng thủ đi!”

“Lean đang đọc thần chú nhưng không kịp rồi! Mọi người mau tìm cách gì đó hỗ trợ cô ấy đi!”

Trong lúc Taylor và Keith hét lên như thế,

“[Wind Breath]!”

Tôi hô lên sơ cấp phong ma pháp tạo ra gió khiến các mũi tên đang lao về phía chúng tôi lập tức bị thổi bay.

“K-Kazuma! L-làm tốt lắm!”

Trong lúc Taylor đang giương khiên và hét lên phía trước tôi, phép thuật của Lean có vẻ đã hoàn tất.

Cùng lúc đó, xung quanh 4 người chúng tôi nổi lên một cơn gió lốc.

Phải, đây chính là phép thuật!

Đây mới đúng là phép thuật hỗ trợ thật sự của các pháp sư!

Nhất định mọi mũi tên sẽ văng ra trước phép thuật này.

Trong lúc đang xúc động ‘đây chính là năng lực của một pháp sư thực thụ sao?’, tôi hét to.

“Với địa hình như vầy, chiêu này hẳn sẽ có tác dụng! [Create Water]!”

Tôi hô lên sơ cấp thủy ma pháp, dồn rất nhiều ma lực, tôi tạo một lượng nước lớn trên diện rộng.

Nước tràn xuống con dốc phía trước chỗ Taylor đang đứng.

“Kazuma!? Rốt cuộc thì cậu đang làm gì…”

Trong lúc nghe giọng nói thắc mắc của Lean từ đằng sau,

“[Freeze]!”

Tôi dồn toàn lực vào sơ cấp đóng băng ma pháp!

“““Ồ!!”””

Ngoài tôi ra, 3 người còn lại đều bất ngờ mà thốt lên, chỗ đứng của bọn goblin đã bị đóng băng.

Trước chiêu đã từng dùng với tướng quái của ma vương, bọn goblin dễ dàng bị trượt chân, liên tục bị ngã ở đây đó.

Trước tư thế bất ổn định trong lúc vừa bước chầm chậm trên băng vừa run rẩy của bọn goblin, Taylor – đang đứng trên mặt đất khô ráo – sẽ có thể chém chúng một cách dễ dàng.

Trong tình huống này thì chắc chắn sẽ không bao giờ bị thương!

Rút thanh kiếm của mình ra, tôi đến bên cạnh Taylor…!

“Taylor! Hai ta sẽ xử bọn goblin tiến đến trên mặt đường khó đi này! Còn những con không tiến đến thì hãy giao cho hai người tấn công cự ly xa ở phía sau!”

Trong lúc xúc động nhẹ vì sự liên kết ăn ý của các party member, tôi vui vẻ đề nghị như vậy.

“Ch-chiến lược hay lắm, Kazuma! Ê, các cậu, ta làm thôi! Nếu là trong tình huống này, cho dù số lượng có bao nhiêu thì cũng không thành vấn đề, ta hãy giết sạch bọn goblin nào!”

“Uhyahyahya, cái gì thế này, chẳng phải chiến thắng dễ dàng quá sao? Tôi sẽ biến chúng thành tổ ong!”

“Chiến thôi! Tôi sẽ phóng phép thuật uy lực vào trung tâm bọn chúng!”

Thế là với tinh thần đầy nhiệt huyết, chúng tôi đàn áp bọn goblin!

PHẦN 11

Trên đường về sau khi chinh phạt goblin.

“…Kuku, c-cách dùng phép thuật như thế, tôi chưa nghe qua bao giờ! Tại sao sơ cấp ma pháp lại hữu dụng đến như vậy!?”

“Công nhận! Hồi còn ở học viện phép thuật, rõ ràng tôi được dạy rằng tăng sơ cấp ma pháp chỉ tổ tốn skill point thôi mà! Fufu, fufufu, rốt cuộc là thế nào nhỉ?”

“Uhyahyahya, lần đầu tiên tôi được tham gia một cuộc chinh phạt goblin dễ đến như thế này đấy! À mà không, lúc mới thấy bầy goblin, tôi cứ nghĩ là đời mình kết thúc tại đây rồi ấy chứ!”

Trong lúc tiến về thị trấn, chúng tôi hồi tưởng lại trận đánh lúc nãy.

Trước ba người tinh thần phấn chấn đang bàn luận sôi nổi về chủ đề trận đánh vừa rồi,

“Này, trận đánh đã kết thúc rồi thì đưa hành lý đây. Công việc của nghề nghiệp yếu nhất là phải xách hành lý mà, phải không?”

Trước câu nói mang ý châm chọc của tôi,

“Ôi, xấu hổ, thật sự rất xấu hổ, Kazuma, xin lỗi cậu! Từ nay tôi sẽ không coi thường nghề nghiệp phiêu lưu giả nữa!”

“X-xin lỗi nhé, Kazuma! Cơ mà, tại sao nghề nghiệp yếu nhất mà lại có công nhiều nhất nhỉ!? Kì lạ quá đi!”

“Ê, Kazuma, đưa hành lý đây! Là MVP thì có quyền được người khác xách hành lý cho chứ!”

Trước 3 người họ bối rối như vậy, tôi phụt cười.

Thấy tôi phụt cười, họ nhận ra đấy là giỡn nên cũng cười theo.

Ôi, cảm giác thật tuyệt.

Đây mới thật sự là một party phiêu lưu giả.

“Ư… đau quá…”

Taylor nhăn mặt ôm cánh tay.

Anh ta vừa rút mũi tên – đã dính phải trong trận đánh vừa rồi – còn cắm trong tay mình ra.

“Này, không sao chứ? Nếu phải học phục hồi ma pháp ngay tại đây thì cũng được thôi nhưng lại không có thuốc khử trùng, tốt hơn là anh nên băng bó vết thương của mình cho đến khi về đến thị trấn. Về thị trấn rồi thì ta sẽ tiến hành rửa vết thương sau.”

Trước lời nói của tôi với Taylor, chẳng hiểu sao Lean và Keith lại nuốt nước bọt.

“Kazuma, đ-đến cả phục hồi ma pháp mà cậu cũng học được sao…?”

“Phục hồi ma pháp…? C-cuối cùng thì party của chúng ta cũng có thành viên biết sử dụng phục hồi ma pháp…”

Lúc hai người họ bắt đầu nói gì đó, Taylor cắt ngang.

“Đủ rồi, dừng lại đi. Trước sau gì thì Kazuma cũng trở về với party toàn nghề nghiệp thượng cấp của cậu ấy mà. …Thiệt tình, tuy lúc đầu còn thắc mắc là tại sao một người nghề nghiệp yếu nhất lại là leader của một party toàn nghề nghiệp thượng cấp nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi.”

Taylor mỉm cười với tôi trong lúc nói như vậy.

Chính bản thân tôi còn không hiểu tại sao mình lại trông nom party toàn những đứa trẻ rắc rối kia nhưng Taylor dường như có thể hiểu.

Lần sau phải hỏi cho ra lẽ mới được.

Chúng tôi xuống núi và đặt chân lên vùng thảo nguyên dẫn đến thị trấn.

—Lúc dó, tôi chợt nhớ ra.

Về việc vẫn còn một sự tồn tại đáng lo ngại.

“Ơ? Hình như có gì đó đang tiến rất nhanh về hướng này thì phải?”

Không hổ danh là Archer, tầm nhìn xa rất tốt.

Người đầu tiên phát hiện ra nó chính là Keith.

Kế đến, tôi cũng nhận thấy thông qua skill phát hiện kẻ địch của mình.

Đang chạy về phía này trên thảo nguyên vào buổi chiều tối là một con thú màu đen.

“Tân Thủ Sát Nhân!”

Nghe tín hiệu là tiếng hét của tôi, 4 người bắt đầu chạy thục mạng về phía thị trấn.

“Haa… haa…! Chết tiệt, đến phút cuối mà còn gặp phải chuyện này nữa!”

Keith vừa càu nhàu vừa thở hổn hển.

“Haa… haa… Ng-nguy rồi, nó đuổi kịp chúng ta mất!”

Như để trả lời lại, nước mắt đầm đìa, Lean nói không ra hơi.

Tân Thủ Sát Nhân đang áp sát sau lưng chúng tôi.

Từ đây đến thị trấn vẫn còn quá xa. Cứ cái đà này thì chúng tôi không thể thoát được.

Khi ấy, người đang chạy phía trước – Taylor, đột nhiên xoay người lại, rút kiếm ra và gào lên.

“Lean! Nếu cứ tiếp tục như vầy thì chúng ta sẽ bị bắt kịp! Cô hãy hộ tống Kazuma về thị trấn! Tôi sẽ giữ chân nó, còn Keith sẽ hỗ trợ! Sau khi vừa về đến thì gọi ngay cho hội đến giúp sức!”

“Ớ!? À, ph-phải đấy! C-c-cứ giao cho bọn tôi! Kazuma là người của party khác nhưng hôm nay đã đóng góp rất nhiều rồi! Lần này thì đến lượt chúng tôi!”

Cái quái gì vậy, cái vẻ ngầu lòi đó!?

Khi không bày ra chuyện ‘ở đây cứ giao lại cho chúng tôi’ làm cái gì!?

“T-tôi hiểu rồi! Ta đi thôi, Kazuma!”

Lean gọi và kéo tay tôi.

Tuy nhiên, dù chỉ là một ngày nhưng hôm nay họ là party member của tôi.

Bỏ mặc họ mà chạy, tôi không bao giờ có sự lựa chọn đó.

Tân Thủ Sát Nhân đã tiến đến rất gần. 

Mục tiêu của nó là Taylor, người đang đứng chắn trước mọi người.

“K-Kazuma!? Cậu không chạy sao!?”

Trong lúc nghe giọng bối rối của Lean vì tôi không chịu cử động mà hất tay cô ấy ra, tôi nhỏ tiếng thì thầm như thể để Tân Thủ Sát Nhân không nhận thấy.

“[Create Earth]!”

Trong tay tôi xuất hiện một nhúm đất.

“N-này, Kazuma! Nguy hiểm lắm, mau chạy đi!”

Không màng đến giọng nói lúng túng của Keith, tôi nắm chặt nhúm đất mà mình đã tạo ra trong lúc đứng phía sau Taylor.

“Ouraaaa! Đến đây nào, đồ bóng lông!!”

Taylor gầm lên.

Tân Thủ Sát Nhân nhào đến Taylor.

“[Wind Press]!”

Tôi hô lên như thế trong lúc giơ nắm đất về phía Tân Thủ Sát Nhân.

“Gàààào!”

Còn chưa kịp chạm vào Taylor, Tân Thủ Sát Nhân đã lãnh ngay một đống bụi đất vào mặt. Vì mắt đột nhiên dính đầy bụi nên nó gào lên và ngã oạch xuống đất.

Tuy đã không còn nhìn thấy gì nhưng nó vẫn quay mặt về hướng này đe dọa.

“Grừừừ!”

“Ơ!? Eh? Eeh!?”

Trước đám Taylor phản ứng như thể không biết chuyện gì vừa xảy ra, tôi hét lên.

“Này, đừng chần chừ nữa! Mau chạy thôôôôôi!!”

—Còn một đoạn ngắn nữa là đến thị trấn.

Tuy nhiên, có vẻ như tín hiệu của Tân Thủ Sát Nhân đã không còn nữa.

Dù sao thì nghe nói nó là loại quái vật xảo quyệt cho nên chắc nó không dám đến gần thị trấn đâu.

“T-ta cắt đuôi được nó chưa?”

Taylor vừa thở hổn hển vừa thì thào.

“Haa… haa… H-hình như cắt được rồi.”

Lean dừng chân, vừa quay đầu lại nhiều lần vừa nói.

“…Fu…… Fufu… Fuhehehe…”

Keith tựa như không thể kìm nén được mà phát ra tiếng cười.

Này, sao thế? Sợ hãi quá đến nổi quẫn trí rồi sao?

—Tuy nhiên, giống như bị lây tiếng cười của Keith,

“Ku… ku, kukuku…!”

“Aha… Ahahaha… Ahahahahaha…!”

Vừa thoát khỏi móng vuốt của một kẻ địch mạnh, cả đám – bao gồm cả tôi – đứng tại chỗ mà cười.

“Này, hồi nãy là thế nào vậy? Kazuma, cậu đã làm gì thế? Bhahaha!”

Taylor vỗ *bốp bốp* lên lưng tôi, cú vỗ tuy đau nhưng tôi lại cảm giấy rất khoái trá.

Tôi vui vẻ đánh *bộp* lại bộ giáp của Taylor.

“Là sơ cấp ma pháp thôi, sơ cấp ma pháp! Tôi là phiêu lưu giả mà, skill point chỉ đủ để học sơ cấp ma pháp mà thôi! Wahahaha!!”

“Tại sao chúng ta lại được một phiêu lưu giả cứu sống cơ chứ? Uhyahyahya! Đ-đau bụng quá đi! Sống sót, chúng ta gặp phải Tân Thủ Sát Nhân mà vẫn sống sót!”

“Thật khó tin! Chuyện này thật khó tin, theo nhiều mặt luôn! Rốt cuộc thì đây là trí lực ở cảnh giới nào vậy!? Nè, Kazuma, cho tôi xem card phiêu lưu giả của cậu một chút nào!”

Nghe theo lời Lean, tôi đưa card của mình cho cô ấy.

“U…ủa? Trí lực chỉ ở mức bình thường nhỉ. Các chỉ số status khác cũng…, khoan, cao vãi!? Chỉ số may mắn của cậu ta siêu cao luôn!!”

Trước câu nói của Lean, hai người kia cũng tò mò mà nhìn vào tấm card.

“Uo, cái quái gì thế này!?”

“E-ê, không lẽ chuyến làm nhiệm vụ lần này thuận lợi như vậy, tất cả đều nhờ vào sự may mắn của Kazuma? Này mọi người, mau lạy, mau lạy đi! Nói không chừng sẽ được ban phúc đấy!”

Ấy không, tôi nghĩ tuyệt đối không có liên quan đến sự may mắn đâu.

Cả chị tiếp tân cũng nói là phiêu lưu giả không cần đến chỉ sổ may mắn kia mà.

Hơn nữa, nếu như thật sự may mắn thì ngay từ đầu tôi đã không gom được những party member kia rồi. Ưm, đúng vậy.

Tuy nhiên, Taylor vừa nói xong thì 3 người họ đều chắp tay cúi đầu trước tôi.

“D-dừng lại đi mà, đừng có lạy nữa… Nhân tiện, mọi người uống cà phê không? Tôi có thể biến ra nước, đồng thời cũng có thể tạo ra lửa mà!”

Tôi vừa mỉm cười với 3 người họ vừa lấy ra mấy cái ly.

PHẦN 12

Lúc chúng tôi về đến trước phiêu lưu hội thì thời gian cũng đã đến nửa đêm.

Ngoài việc nhận tiền thưởng chinh phạt, chúng tôi còn phải báo cáo về chuyện Tân Thủ Sát Nhân.

Tuy nhiên, theo như lời Taylor, do bầy goblin đã bị tiêu diệt sạch nên Tân Thủ Sát Nhân sẽ rời khỏi chỗ đó để tìm một bầy goblin mới.

“Ư, về tới rồồồồồồồồi! Cảm giác như vừa trải qua một chuyến phiêu lưu dài vậy!”

Trong lúc nghe giọng nói của Lean, chúng tôi vừa cười vừa mở cửa ra—

“*Thút thít*… *Sụt sịt*… *H-hức*… A… K-Kazumaaaaaaaaa…”

Thấy Aqua nức nở, tôi đóng cửa lại.

“Ê! Tôi rất hiểu cảm giác của cậu nhưng cũng đừng có đóng cửa lại chứ!”

Cánh cửa đóng lại bị mở ra, chàng trai đã gây sự với tôi hồi sáng này nổi cáu.

Hình như tên của cậu ta là Dust, leader mới của party của đám Aqua.

Một thảm cảnh.

Dust cõng Megumin, còn Aqua thì vừa cõng Darkness – đôi mắt trắng bệch gì đã mất đi ý thức – vừa khóc.

Nếu nhìn kĩ thì trên mặt của Aqua còn lưu lại một vết răng lớn, toàn thân thì không rõ vì sao mà ướt nhẹp.

“…Etou, chuyện gì thế này? À không, đại khái thì tôi hiểu rồi. Vì đã hiểu nên tôi không muốn nghe nữa.”

“Hãy nghe đi mà! Hãy nghe đi mà!! Tôi biết là mình đã sai rồi, làm ơn hãy nghe đi mà! Lúc mới rời khỏi thị trấn, đầu tiên tôi hỏi là bọn họ dùng skill gì. Khi nghe cô bé này trả lời là bộc liệt ma pháp, tôi ngưỡng mộ nên mới nói ‘tuyệt thật!’. Sau đó, cô bé bắt đầu nói gì đó đại loại như ‘ta sẽ cho ngươi xem sức mạnh của mình’, rồi đột nhiên dồn hết ma lực của mình phóng bộc liệt ma pháp vào giữa thảo nguyên một cách vô nghĩa…”

Trước lời kể lể nức nở của Dust, tôi chả buồn nghe mà bịt hai tai lại.

“Ê, nghe đi mà! Ngay sau đấy thì Tân Thủ Sát Nhân xuất hiện! Có vẻ tiếng nổ đã dẫn nó đến, còn pháp sư trọng yếu thì khi không ngã gục xuống. Mặc dù tôi đã bảo ‘tất cả hãy chạy đi” nhưng vị Crusader này – trên người không một mảnh giáp – tự dưng lại xông lên, cuối cùng thì…”

“Ê, mọi người, có vẻ như anh chàng này đã báo cáo chuyện Tân Thủ Sát Nhân dùm chúng ta rồi, giờ thì ta đi ăn mừng vì party mới nào!”

“““Ohhhhhhhh!”””

Trước câu nói của tôi, Taylor, Keith và Lean, 3 người họ vui vẻ tán thành.

“Đợi đã! Tôi xin lỗi mà! Cậu muốn tôi quỳ bao nhiêu cũng được, nhưng xin cậu hãy cho tôi về party cũ của mình đi!”

Thấy Dust khóc lóc thật lòng, tôi rất đồng cảm mà nói:

“Từ giờ trở đi, hãy dốc hết sức vì party mới nhé!”

“Tôi biết lỗi rồi!! Làm ơn hãy tha thứ cho tôi chuyện hồi sáng này đi mà!!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *