Phần 1
“Em, em muốn có con với Kazuma-san”.
Khi nghe được những lời bày tỏ nồng cháy này, tôi như bị hóa đá tại chỗ trong khi nước trà vẫn đang rỉ ra từ khoé môi.
Còn về phần Yunyun người mà lúc này mặt đang đỏ hết cả lên, hai nắm tay của con bé đang run khẽ.
Cơ mà, tôi không phải là người duy nhất trong phòng bị sốc đâu.
Mọi người còn lại ai cũng đều ngớ người ra như vậy cả.
Tất nhiên là vậy luôn bởi vì Yunyun đột nhiên thốt ra những lời như thế cơ mà…
“Này Megumin, liệu em có thể dừng lại và đừng đi quân vội được không? Nếu em cho chị đi lại, chị sẽ cho em viên đá có hình thù kì quặc mà chị lượm được tại suối nước nóng ở Alcanretia”.
… Không, ở đây vẫn còn duy nhất một người không chỉ không hiểu được tình hình hiện tại mà thậm chí còn chẳng thèm chú ý tới cuộc nói chuyện nãy giờ nữa.
Và vị đó không ai khác ngoài Aqua, người đang ngồi đối diện Megumin, và tỏ ra bối rối trong khi cầm quân cờ trong tay mình.
Tôi liền lấy lại bình tĩnh và chùi đi mớ nước trà còn ở khoé miệng. Darkness lúc này vẫn còn bất động với cái tách đang bị nghiêng trong tay còn trà thì đã đổ ra khắp tấm thảm.
Tôi đặt li trà xuống bàn và hỏi lại Yunyun một cách nghiêm túc.
“… Em vừa mới nói gì vậy?”.
“Em, Em nói là “Em muốn có con với anh!””.
Với khuôn mặt đỏ bừng, Yunyun hét lên để trả lời cho câu hỏi của tôi.
Có vẻ như là tôi không nghe nhầm rồi.
“Anh muốn đứa đầu tiên là con gái”.
“Không, không được, em muốn đứa đầu là con trai cơ!”.
Tôi cứ nghĩ Yunyun là thuộc tuýp người hướng nội, không ngờ cô bé vẫn dám đứng lên bảo vệ lập trường của mình khi cần.
Nhưng tôi không thể nào chịu thua được. Thằng đàn ông nào trên thế giới mà chẳng muốn con gái gọi mình bằng bố…!
“Khoan đã 2 người kia, tại sao lại đột nhiên nhảy đến chuyện con trai hay con gái thế?! Làm cách nào mà câu chuyện này tiến nhanh tới cỡ này được hả! Còn Yunyun nữa, cậu đang nói chuyện quái gì vậy!? Cậu có biết mình đang nói gì không đấy?!”.
Megumin đã lấy lại được bình tĩnh và xen vào.
“Chị, chị đồng ý với Megumin. Em là Yunyun đúng không!? Chị không biết chuyện gì xảy ra giữa em với Kazuma, nhưng đừng dại dột như vậy chứ! Em không biết rằng tên này thuộc thể loại nào ư!?”
Darkness vừa nói điều gì đó rất khó nghe.
“Hmm? Khoan đã nào! Đúng rồi, chính nó! Nếu mình đặt quân [Thập tự quân] vô dụng này ở đây…!?”.
Aqua vẫn chưa nhận ra vấn đề và tiếp tục lẩm bẩm với bản thân trong khi cầm quân cờ trong tay.
Đối thủ của cô nàng là Megumin lúc này đang nắm lấy vai của Yunyun và lắc nó một cách dữ dội.
“Tỉnh lại đi !! Đúng hơn là, cậu sẽ không còn biết bản thân sẽ đi về đâu vì đã quá hấp tấp đó! Làm ơn giải thích rõ cho mình biết chuyện gì đang thật sự xảy ra đi!”.
“Vì, bởi vì!! Nếu mình không có con với anh Kazuma, thế giới sẽ..! Quỷ… quỷ vương sẽ…!”
Bị giật mạnh bởi Megumin, Yunyun hét lên trong tiếng nấc nghẹn.
“Ra là vậy sao, thế giới sẽ… Không sao đâu mọi người, em cũng không cần nói thêm gì nữa cả. Cứ giao lại thế giới và quỷ vương cho tôi. Tôi sẽ có con với Yunyun, đánh bại Quỷ Vương và thế giới sẽ được giải cứu đúng không nào? Sao tôi có thể từ chối yêu cầu của một người đang cần mình được cơ chứ?”.
“Anh, sao anh lại! Ngày thường anh lúc nào cũng từ chối không chịu đi làm nhiệm vụ khi tôi yêu cầu cơ mà!”.
“Phải rồi! Anh có bao giờ chịu lắng nghe người khác đâu, sao bây giờ lại gật đầu nhanh vậy chứ! Và làm sao mà anh không có một chút nghi ngờ nào với cái sự kiện đột ngột này vậy hả!”.
Tôi liền bật lại hai kẻ bỗng nhiên xen vào:
“Im đê! Hai người đang lảm nhảm gì thế?! Đây là chuyện riêng của hai người bọn này mà?! Người ngoài không liên quan thì nên nín đi! Hiếm lắm tôi mới có cơ hội trở nên nổi tiếng như vầy, thế nên đừng có mà xía vào!”.
“Tên này đang bóp méo sự thật và đổ lỗi cho chúng ta! Và làm thế nào mà em lại không liên quan được cơ chứ, bạn em đang có nguy cơ bị một tên dở người xâm hại, dĩ nhiên là em phải có quyền lên tiếng chứ!”.
Để bắt Megumin cứng đầu phải im lặng, tôi tiếp tục:
“Dù sao thì gần đây, anh cũng đã gặp không ít những cô gái dễ thương và xinh đẹp, chẳng lẽ em không thấy lạ sao khi không có gì thay đổi cả sao! Chẳng phải chúng ta là những anh hùng đã dẹp được biết bao nhiêu là Boss của quân đội Quỷ Vương à?! Chẳng phải chúng ta đã bằng cách nào đó đã giải quyết được bao nhiêu vụ việc hả?! Sẽ chẳng ngạc nhiên cho lắm nếu có vài em xinh tươi ngưỡng mộ tôi hay vài nhà thám hiểm muốn xin tôi chữ ký xuất hiện mà!! Này Darkness!! Cô cũng có thể được coi là thuộc về giới quý tộc, vậy ít nhất cũng phải trao tôi một huy chương ghi nhận công lao đi chứ!”.
“An, Anh! Đừng hét lớn điều đó lên như vậy dù cho đó đúng là những gì anh đang nghĩ chứ! Mọi thứ anh khổ công để đạt được đều sẽ chả còn ý nghĩa gì cả nếu anh cứ tiếp tục phát ngôn như thế đấy!”
Yunyun bối rối nhìn chúng tôi cãi vã.
“Làm, làm ơn bình tĩnh lại đi mọi người! Em xin lỗi, là do lỗi của em cả nên làm ơn dừng lại đi!”.
Cô bé rụt rè xen vào giữa chúng tôi, nhưng tiếc thay…
“Tôi nghe rằng cư dân ở đây thường kết hôn ở độ tuổi từ 16 tới 20, nhưng kết hôn ở tuổi 14 vẫn được cho phép mà! Yunyun và Megumin là bạn cùng lớp, cho nên cô bé cũng đã 14 rồi đúng không?! Nếu thế thì không có vấn đề gì rồi! Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời!! Một cuộc sống hạnh phúc không bị ngăn cấm bởi pháp luật! Thật là hạnh phúc khi không bị coi là một tên lolicon! Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy yêu cái thế giới này!! Và có vấn đề gì với mấy người vậy? Không lẽ là 2 người cũng yêu thầm tôi à? Ghen tị vì tôi bắt đầu hẹn hò với Yunyun sao?! Vậy thì nói thẳng ra đi, lũ Tsundere!”.
“Tên này! Darkness, bắt hắn ta lại! Chúng ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị của cái chết một lần cho biết!”.
“Đúng rồi, xem tôi cho tên vô dụng chỉ giỏi nói càn này một trận tời bời đây”.
“Oh? Oh? Gì nào, muốn đánh nhau sao? Các cô có vẻ vẫn chưa học được một bài học nhỉ! Tôi có thể tấn công bằng [Drain touch] và thoải mái sờ mó cơ thể của mấy cô lấy lý do tự vệ á! Dù tôi có chộp nhầm chỗ nào đi chăng nữa cũng không bị coi là dê xồm đâu!”.
Tôi liên tục xoè và nắm bàn tay lại để doạ cả 2 khi Megumin dần nhíu đôi lông mày của mình lên.
Đúng lúc này, Megumin đang trong tư thế sẵn sàng nhảy chồm tới bất cứ lúc nào thì có ai đó giật nhẹ áo choàng của con bé.
“Nè Megumin, tới lượt của em rồi đấy. Nhìn này, chị rất tự tin vào nước cờ này đó nha. Lẹ lẹ lên nào!”.
“Explosion!”.
“Waaahhhh!!”.
Megumin đang bị Aqua kéo, liền hô tên thần chú bộc diệt ma pháp rồi lật đổ bàn cờ mà không thèm ngoái nhìn.
“Uhh… huhu.. đáng lẽ ra mình nên ra điều lệnh cấm dùng phép nổ…”.
Tôi liếc sang Aqua, cô ta đang vừa sụt sùi khóc vừa lượm lại những quân cờ bị văng khắp nơi, trong khi Megumin chĩa gậy phép vào mặt tôi..
“Mặc cho vẻ ngoài của em, em vẫn luôn luyện tập hằng ngày với mục tiêu trở thành phù thủy mạnh nhất. Một tên cặn bã như Kazuma với các chỉ số thấp sẽ bị em đánh bại dễ dàng mà không cần dùng tới pháp thuật!”.
“Thế cơ à, cả anh cũng thấy tự ái nếu bị nói như thế đấy. Cái đáng sợ nhất ở anh chính là cách mà anh hạ vô số kẻ thù mạnh hơn nhiều mặc cho cái mớ chỉ số thấp kia đấy. Anh sẽ không thua một cô phù thuỷ ngốc nghếch chỉ biết dùng được mỗi Exlosion đâu. Còn cô Thập tự quân não nho kia thì thôi miễn bàn.”
“Thập tự quân não nho sao!?”.
Trong cái bầu không khí sặc mùi chuẩn bị có choảng nhau này, Yunyun hét lên với đôi mắt ngấn lệ:
“Megumin, xin hãy nghe mình nói! Vùng đất của Hồng Ma Tộc… vùng đất của Hồng Ma Tộc sắp biến mất rồii!!”.
Phần 2
“Xin thứ lỗi cho thứ trà xoàng xĩnh và sự tiếp đón thiếu chu đáo của bọn chị”.
“Không sao đâu ạ, em xin cảm ơn”.
Yunyun ngồi trên ghế bành với vai trò chủ toạ, nhận lấy li trà từ tay Aqua và cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh.
“… Vậy thì, chuyện gì đang diễn ra vậy? Vùng đất Hồng Ma Tộc sắp bị xoá sổ là một tin rất tồi tệ đấy. Cậu có thể giải thích mọi thứ rõ ràng hơn được không?”.
Nghe Megumin nói, Yunyun im lặng đưa ra một lá thư.
Megumin nhận lấy bức thư và rút từ trong ra một tờ giấy.
“… Đây là lá thư từ cha của Yunyun, trưởng làng của Hồng Ma Tộc hử. “Khi con nhận được bức thư này thì có lẽ ta đã không còn trên cõi đời này…?”.
Sắc mặt của Megumin dần trở nên tối sầm lại khi đọc tiếp nội dung của bức thư.
[Khi con nhận được bức thư này thì có lẽ ta đã không còn trên cõi đời này. Quân đội của Quỷ Vương vốn luôn sợ hãi sức mạnh của bộ tộc ta, cuối cùng chúng đã quyết định phát động một cuộc tấn công rất lớn. Bọn chúng đã hoàn thành việc xây dựng một căn cứ quân sự lớn gần làng.Không chỉ vậy.
Một tên boss của quân đội Quỷ Vương với khả năng kháng phép rất cao cũng đang trên đường tới tiếp ứng với một lượng quân lớn.
Fufu… Vậy ra Quỷ Vương vẫn còn sợ chúng ta.
Bởi vì bộ tộc không thể hạ được căn cứ của bọn chúng, chúng ta không còn nhiều lựa chọn.
Cha là trưởng làng Hồng Ma Tộc.
Cha sẽ đem tên boss cùng về bên kia thế giới.
Con gái yêu quí của ta, miễn là con còn sống, Hồng Ma Tộc của chúng ta sẽ còn tiếp tục, cha tin tưởng giao lại vị trí trưởng làng cho con.
… Là người sống sót duy nhất của tộc, đừng để dòng máu của chúng ta bị diệt vong.
Quả là dễ hiểu tại sao Yunyun lại trở nên bấn loạn sau khi đọc nội dung của bức thư.
Có vẽ như một boss thuộc quân đội của Quỷ Vương đã xuất hiện gần làng Hồng Ma Tộc, và đang xây dựng căn cứ với một lượng lớn quân ở đó.
Và tên này trông như là có sức kháng ma pháp rất cao.
Và lúc này đây, dân làng vẫn không thể phá hủy được căn cứ đó…
Bức thư nhấn mạnh là trưởng làng đã đặt niềm tự hào của Hồng Ma Tộc lên trên hết và đã sẵn sàng quyết tử với tên boss của quân đội Quỷ Vương.
Và phần cuối cùng….
“Cha tin tưởng giao lại vị trí trưởng làng cho con.… Là người sống sót duy nhất của tộc, đừng để dòng máu của chúng ta bị diệt vong – khoan đã, chẳng phải còn một người trong Hồng Ma Tộc đang ở ngay đây sao!?”.
“Tạm bỏ qua cái đó đi, lật sang mặt sau xem! Vẫn còn một trang nữa đó!”.
Sau khi nghe Yunyun nói vậy, dù đang kích động nhưng Megumin vẫn tiếp tục đọc mặt còn lại.
“—Nhà tiên tri của làng đã tiên đoán trước được cuộc tấn công của Quỷ Vương cùng khung cảnh điêu tàn của ngôi làng sau đó. Nhưng nhà tiên tri cũng thấy được một tia sáng hy vọng. Là người duy nhất sống sót còn lại của làng, Yunyun…”… “Như em đã nói, sao Yunyun lại là người duy nhất còn sống sót, chuyện gì đã xảy ra với em cơ chứ!?”
“Khoan đã, tạm thời cho qua cái đó, tiếp tục đọc đi!”.
“Là người duy nhất sống sót còn lại của làng, Yunyun kìm nén lại trong tim mục tiêu đánh bại Quỷ Vương và tiếp tục chăm chú vào luyện tập. Bẵng một thời gian sau, cô bé sẽ gặp được một người đàn ông ở thành phố của sự khởi đầu. Yếu ớt và không thể nhờ cậy được, anh ta chính là người chồng tương lai của cô bé”.
“… Tại sao mấy người lại nhìn tôi như vậy? Chả lẽ người đàn ông yếu ớt và không thể nhờ cậy được là ý nói tới tôi à? Còn Yunyun nữa, em tới đây cầu hôn anh chỉ dựa vào mấy chi tiết này thôi sao?”.
Yunyun đảo mắt sang chỗ khác khi nghe tôi nói.
“Em sẽ tiếp tục đọc được không nào? “Thời gian thắm thoắt trôi qua. Đứa con của người sống sót duy nhất Bộ tộc Hồng Ma và người đàn ông đó đã trở nên khôn lớn. Giống như người cha, cậu ta trở thành một nhà mạo hiểm và bắt đầu cuộc phiêu lưu của mình. Nhưng chàng trai đó vẫn không biết được số mệnh phía trước. Anh sẽ trở thành người trả thù cho bộ lạc và tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp – Quỷ Vương…”.
“!?” x3
Sau khi nghe điều này, không chỉ tôi, ngay cả Darkness và Aqua đều há hốc mồm.
“Con, con của chúng ta sẽ đánh bại…!?”.
“Khoan, khoan đã! Anh đang nói vớ vẩn gì thế hả!? Này Kazuma, một người lúc nào cũng đa nghi như anh, sao lại có thể tin được một thứ mơ hồ như lời tiên tri chứ!?”.
“Khoan, rắc rối rồi đây! Đây là một vấn đề lớn đối với tôi đấy!!”.
Trong khi tôi đang bối rối bởi gánh nặng lớn lao đặt trên số mệnh của bản thân, Darkness và Aqua bắt đầu trở nên hoảng loạn.
… Hmm?
Chẳng lẽ, hai người đó lại ganh tị sao?
Ah, huh, không lẽ nào lại vậy chứ?
Thiệt là một khung cảnh của tuổi trẻ, thật đúng là —
“Tôi không muốn làm mọi chuyện rườm rà như vậy, cậu có thể lẹ lên và tự tiêu diệt Quỷ Vương luôn được không!? Thật sự sẽ quá lâu nếu phải đợi tới lúc con của Kazuma lớn lên! Này, bao nhiêu tuổi thì được coi là khôn lớn rồi nhỉ? Liệu trong vòng 3 năm có được không? Nếu không thì hãy giả vờ rằng lời sấm truyền đó chưa bao giờ tồn tại nhé?”
— mình nhầm to rồi.
Và cô nghĩ gì khi nói 3 năm thế, chả lẽ cô muốn một đứa trẻ chập chững tập đi đánh với Quỷ Vương thật sao.
“Hồng Ma Tộc có những nhà tiên tri có độ chính xác rất cao! Nếu như thế thì lời tiên tri này…!”.
“Tôi hiểu rồi, cứ để đó cho tôi. Dẫu sao thì đây cũng là vì tương lai của thế giới, đây là điều không thể tránh khỏi”.
“Sao anh, anh, có thể chấp nhận nhứ thế chứ!? Anh lúc nào cũng thoái thác mọi thứ, tại sao anh lại chọn đúng ngày hôm nay để trở nên quyết đoán thế hả!?”.
Darkness nắm lấy cổ áo tôi và đưa sát mặt của mình lại. Đúng lúc này Megumin đọc nốt phần còn lại của bức thư bằng giọng nhẹ nhàng.
“… Trên trang này, đoạn cuối ghi là “Huyền thoại về người anh hùng làng Hồng Ma Tộc, Chương một, Tác Giả: Arue””.
“!!??” x3
Ngay khi Megumin vừa dứt lời, đầu của Darkness, Yunyun và tôi lập tức quay ngoặt lại nhìn cô bé.
Aqua rướn người qua và đọc bức thư.
“Để tôi xem nào. Ara, chữ viết tay hoàn toàn khác với mặt đầu tiên. Mặt thứ nhất được viết bởi cha của Yunyun. Mặt thứ hai có đoạn tái bút ghi “Bởi vì tiền bưu phí quá đắt, nên mình hỏi trưởng làng cho phép mình gửi ké chung với lá thư của bác ấy. Mình sẽ gửi chương hai ngay sau khi mình hoàn tất’…”.
“Aaaaaahhhhhhhhhh—!”.
Yunyun liền giật lấy lại bức thứ, vo nó lại và quăng đi chỗ khác.
“Waaaahhh, thiệt đúng là quá đáng! Đồ ngốc Arue đó aahhhhh!!”.
Cảm thấy lúng túng, tôi liền hỏi Yunyun, người đang quỳ trên thảm và rên rỉ.
“Này, em giải thích cho anh biết chuyện gì đang xảy ra đi! Arue là ai cơ chứ, còn con cái của chúng ta thì thế nào đây. Anh phải làm gì tiếp theo đây? Anh có cần phải lột hết đồ ngay tại đây không hay em muốn ta vào phòng?”.
“Anh có thể rửa mặt đi về phòng và ngủ được rồi… Arue là bạn cùng lớp với em khi còn ở làng Hồng Ma Tộc. Em nên giải thích như thế nào nhỉ, cô ấy là một người kì quặc với tham vọng trở thành một nhà văn…”.
Darkness liền trông nhẹ nhõm hơn hẳn sau khi nghe những gì Megumin nói.
“Oh, hoá ra đó chỉ là một câu chuyện… Hmm? Khoan, nếu vậy thì bức thư đầu là thế nào?’.
“Bức thư đầu chắc là chính xác rồi. Làng Hồng Ma Tộc luôn là cái gai trong mắt của Quỷ Vương từ rất lâu rồi. Sớm hay muộn thì ngày này cũng sẽ tới. Có vẻ chúng đã bắt đầu tấn công Hồng Ma Tộc một cách nghiêm túc hơn rồi”.
“Khoan, khoan, đợi đã nào, còn trái tim nhạy cảm của tôi thì sao đây? Đừng có giỡn với tôi cơ chứ, tôi đã chuẩn bị tinh thần để lột quần xuống bất cứ lúc nào, vậy mà giờ cô nói với tôi chuyện này à? Còn Yunyun thì sao? Yunyun và tôi vẫn sẽ trở thành một đôi uyên ương đúng không!?”.
“Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Anh đang cản đường đi đó, tránh qua một bên và chơi với Aqua đi… Nhân tiện thì Megumin, sao em trông bình tĩnh vậy? Em không thấy lo lắng gì cho gia đình và bạn bè sao? Ngôi làng của em đang ở trong tình trạng nguy kịch đúng không nào?”.
Khi nghe được câu hỏi của Darkness, Yunyun đang than khóc liền ngẩn đầu lên.
“Đúng, đúng vậy. Đây không phải là lúc để khóc lóc! Nè Megumin, cậu nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp đây?! Tớ nghĩ rằng làng của chúng ta đang thật sự bị tấn công đó! Chúng ta phải làm gì đây?!”.
Sau khi nghe Darkness và Yunyun nói, Megumin trả lời:
“Chúng ta là Hồng Ma Tộc, ngay cả Quỷ Vương cũng phải sợ đúng không? Tớ không nghĩ người dân làng sẽ chịu nằm yên chờ chết đâu. Còn nữa… Nếu con gái của trưởng làng là Yunyun ở đây thì huyết thống của làng chúng ta sẽ không lo bị mất đi dù có chuyện gì xảy ra với làng đi chăng nữa. Cho nên tớ thấy chúng ta nên nghĩ như thế này – “Tất cả dân làng sẽ luôn sống mãi trong lòng chúng ta—“
“Megumin, sao cậu lại có thể lạnh lùng như vậy chứ! Tại sao cậu lúc nào cũng trở nên nhẫn tâm trông những lúc như vậythế?!”.
Yunyun quay về phía tôi với đôi mắt ngấn nước và đôi gò má ửng hồng lên.
“Er, erm… Em xin lỗi vì đã nói một chuyện kì cục như vậy. Nói, nói như thế nào cho đúng nhỉ, người đàn ông duy nhất mà em biết chỉ có mình anh Kazuma…. “.
“Oh, không sao. Không sao cả. Vậy em tính làm gì tiếp theo đây? Không phải làng của em đang trong tình trạng nguy kịch sao?”.
Yunyun lau đi những giọt nước còn đọng lại trên khoé mắt và nói:
“Vâng, em sẽ chuẩn bị để trở về làng ngay lập tức. Dù sao đi chăng nữa, đó cũng là nhà của em, b…ba… bạn của em cũng ở đó nữa.”.
Có vẻ như cô bé không chắc rằng liệu mọi người có coi cô bé là bạn không.
“Vậy thôi, em xin lỗi vì đã làm phiền mọi người như thế này! Erm, cậu nữa Megumin. Tạm biệt…”.
Chúng tôi nhìn theo khi Yunyun quay đi một cách cô đơn.
“… Kazuma, liệu có ổn không khi để một đứa trẻ như vậy đi một mình? Em cứ nghĩ anh sẽ bị sự dâm đãng của bản thân thôi thúc và cố gắng làm ra vẻ ngầu lòi khi nói ‘Anh sẽ đi cùng với em’.”
“Không phải cô bé nói là boss của Quỷ Vương đang tấn công làng sao? Cho dù có đi thì tôi cũng chỉ làm vướng chân mọi người thôi. Chuyện này quá nguy hiểm và đáng sợ, và tôi cũng cảm thấy mệt mỏi trên chuyến đi về vừa rồi…. Nhưng mà Megumin, nếu em thật sự lo lắng cho Yunyun,em biết là vẫn còn kịp để đi cùng với con bé bây giờ mà?”.
“Anh, anh thật là, vừa mới lúc trước anh còn khoe khoang là anh hùng đánh bại bao nhiêu boss của Quỷ Vương cơ đấy! Và tại sao em phải đi lo cho Yunyun chứ? Con bé ấy chỉ là đối thủ của em thôi? Cũng giống như kẻ thù ấy!”.
Darkness và tôi cười một cách tinh quái khi thấy Megumin nói những lời đó.
“Này, mặc dù em ấy nói vậy, nhưng chẳng phải em ấy trông rất lo lắng từ nãy tới giờ sao?”.
“Đừng có ác như vậy chứ Kazuma, nhưng mà chị biết Megumin đang không thành thật với bản thân mà. Sao anh không cho em ấy một con đường thoát đi?.
Megumin trừng mắt nhìn hai chúng tôi bàn tán một cách vui vẻ.
“Eh Aqua, nói gì đi chứ…. Ah… “.
Tôi quay về phía Aqua—
“Huu…”.
Và thấy cô ta đang nằm ngủ trên băng ghế một cách ngon lành.
Có vẻ như cuộc nói chuyện vừa rồi vượt quá khả năng của cô ta.
… Rốt cuộc Megumin trở nên hờn dỗi và giam mình lại trong phòng của bản thân.
Darkness vẫn còn ở lại phòng khách nói với tôi:
“Này Kazuma, liệu thật sự có ổn không khi để cô bé ấy đi một mình như vậy? Erm, không phải cô bé Yunyun đó là bạn của Megumin sao? Tôi nghe nói cô bé ấy là một người cứng cỏi… nhưng mà…”.
“Sẽ không sao cả. Cô bé ấy đúng thật là người của Hồng Ma Tộc và có thể dùng pháp thuật cao cấp. Nói cho đúng hơn, Yunyun sẽ an toàn hơn khi đi một mình hơn là đi kèm với chúng ta. Đừng quên rằng trong nhóm chúng ta có một người rất được bọn thây ma yêu quý đó”.
Tôi nói trong khi nhìn Aqua đang nằm thu người lại trên băng ghế và chảy cả nước dãi ra miệng.
–Tối hôm đó.
Sau bữa tối, khi tôi đang giết thời gian ở trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Xin mời vào”.
Bước vào phòng sau khi nghe tiếng tôi dĩ nhiên là…
“… Kazuma, em có vài chuyện muốn bàn với anh, liệu anh có thể dành thời gian cho em không?”.
Megumin trong bộ đồ ngủ nói với vẻ rụt rè.
“Em đang tính làm gì lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này? Chẳng lẽ mấy lời của Yunyun đã làm dậy lên tinh thần cạnh tranh của em, và em quyết định tới đây để “đánh đêm” đúng không?”.
“Coi chừng, không thì em sẽ cho anh nổ tung! Em để ý rằng mấy câu quấy rối tình dục của anh ngày càng gia tăng sau khi em tròn 14 tuổi đấy!”.
Tôi ngồi khoanh chân lại trên giường và thúc Megumin đang đỏ mặt vì giận dữ tiếp tục nói.
Mặc dù tôi đã biết đại khái chuyện mà cô bé muốn bàn tới là gì.
Megumin ho một cách khô khan và bắt đầu:
“Anh biết đấy. Em thật sự không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra cho Yunyun, nhưng thực ra, em còn một đứa em gái nhỏ vẫn đang ở lại trong làng”.
….
“Đó là lý do tại sao, mặc dù Yunyun có ra sao cũng không liên quan gì tới em, nhưng em vẫn lo cho em gái mình… Sao, sao anh lại tự nhiên cười nham hiểm thế chứ?”.
Tôi cười một cách ranh mãnh khi nghe Megumin nói bằng chất giọng rất tsundere.
Phần 3
Sáng hôm sau.
Sau khi lấy được từ Hội tấm bản đồ với đầy đủ chi tiết về các vùng lân cận xung quanh làng Hồng Ma Tộc, tôi nhìn mọi người trong nhóm và thông báo:
“Dù sao thì, tóm lại tình hình là như thế này. Nhóc tsundere này nói rằng cô bé muốn quay về làng, và tôi nghĩ rằng tới làng Hồng Ma Tộc chơi cũng là một ý kiến không tệ”.
“Ai là Tsundere cơ chứ! Chẳng phải em nói là em chỉ lo lắng cho đứa em gái của mình thôi sao…!”.
Mặc cho Megumin vẫn đang khăng khăng chối bỏ, tôi xoa đầu cô bé và ngắt lời.
“Ngôi làng có vẻ vẫn đang xảy ra chiến sự với quân độiQuỷ Vương, cho nên chúng ta sẽ chỉ quan sát nó từ xa. Nếu tình huống quả đúng là nguy hiểm như trong lá thư đề cập tới, cả nhóm sẽ quay về nhà ngay lập tức. Còn nếu chạm trán với quân đội của Quỷ Vương, chúng ta cũng sẽ quay về. Chúng ta cũng cần phải cố hết sức để tránh phải chiến đấu với quái vật nữa!”.
“Wow, kế hoạch của Kazuma có khác, thật là đốn mạt hết sức! Nhưng mà không sao, mặc dù chúng ta mới quay về từ chuyến du lịch… chị sẽ dùng hết khả năng của mình để cứu lấy dân làng của Megumin!”.
Aqua đang tràn đầy tự tin sau khi đánh bại được một boss của Quân Đội Quỷ Vương gần đây, cô ta tuyên bố khi đang nắm chặt tay lại.
“Làng của Hồng Ma Tộc ư? Đó là thiên đường của những dã thú rất mạnh. Đã vậy lại còn binh đoàn của Quỷ Vương đang tấn công làng nữa chứ…! Ahh, chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta bị áp đảo về quân số và bị bắt làm tù nhân nhỉ?! Này Kazuma, nếu tình huống đó xảy ra, lúc đó đừng quan tâm tới tôi, cứ lo cứu lấy bản thân trước nhé!”.
“Đừng lo, tôi sẽ cực kỳ vui mừng khi bỏ được cô lại ở đó. Nhớ là đừng quay trở về nhé.”
Sau khi trả lời một cách kiên quyết trước mấy câu xàm xí của Darkness, tôi nhặt cái túi xách thậm chí tôi chưa có cơ hội xài thử và rời khỏi nhà với 3 người kia.
Bình thường thì cả bọn sẽ phải di chuyển bằng xe kéo, tuy nhiên tôi nảy ra một sáng kiến khác hay hơn.
“Này Kazuma, chúng ta đang đi đâu vậy? Không phải cả nhóm sẽ đi tới làng Hồng Ma Tộc với nhóc Yunyun đó sao?
“Yunyun đã rời khỏi đây trên một chuyến xe ngựa từ ngày hôm qua. Chúng ta không thể nào bắt kịp với cô bé ngay cả khi cả nhóm khởi hành lúc này. Và tôi cảm thấy chán với việc di chuyển bằng xe ngựa rồi. Ngoài ra… có một nơi tôi muốn tới”.
–Chúng tôi đã tới được nơi tôi muốn trong khi trao đổi với Aqua.
“… Ugh. Vậy ra đây là nơi anh muốn tới… Erm, tôi là một thập tự quân tôn thờ nữ thần Eris, cho nên tôi thật sự không muốn ở đây… Dù sao đi nữa, nơi này có—“.
“Xin chào mừng! Cái gã không lên được bao nhiêu level mặc dù có công việc rất dễ xơi, cô gái không được tích sự gì khác ngoại trừ việc nhờ vào thế lực của gia đình mình!! Và còn bà cô tu sĩ lưu manh toát ra thứ ánh sáng khó chịu cùng con bé thuộc chủng tộc vô dụng đồng thời là bậc thầy của một phép thuật cũng vô dụng không kém!! Các vị tới thật là đúng lúc!”.
“Cái tên này dám…!”.
“Chủng, chủng tộc vô dụng…!”.
Sau lời chào mừng từ người làm công đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái đang lau dọn cửa hàng, Darkness và Megumin tức tối lầm bầm.
Tôi đến đây không chỉ để hoàn tất giao kèo với Vanir, mà còn một vài công chuyện khác với hắn ta. Tuy nhiên…
Mặc kệ Aqua đang làm ra vẻ đe dọa hắn với nắm đấm của mình, Vanir tới sau lưng tôi và đẩy tôi vào trong cửa hàng trong khi nói “Xin mời vào”.
Không thấy bóng dáng của Wiz ở đâu trong cửa hàng cả.
Thay vào đó là tiếng khóc nức nở từ trong sâu của cửa hàng.
Tôi nói với tay nhân viên ám muội khi hắn đang tiếp tục đẩy tôi.
“Ý ngươi là gì khi nói chúng ta tới đúng lúc? Đừng nói là ngươi lại nhập về hàng hoá kì cục nữa à? Ta nói rõ ngay bây giờ đây, ta sẽ không mua bất kỳ thứ gì từ cửa hàng này.”
“Đừng nói vậy chứ! Ta không hề có ý định bán cho ngươi toàn đồ rác rưởi mỗi lần ngươi tới đâu. Cái này chắc chắn sẽ hợp với nhu cầu của ngươi”.
Chọn đúng lúc nhất để trả lời, Vanir bắt đầu quảng bá sản phẩm của mình khi chúng tôi bước vào cửa hàng, mời chúng tôi nhìn một cái hộp nhỏ có nắp đang mở ra.
“…? Cái này là gì vậy?”.
“Đây là một món đồ ma thuật dùng để xua đuổi bọn xác sống. Chỉ việc mở nắp hộp này ra, không khí linh thiêng sẽ được toả ra liên tục trong vòng nửa ngày để xua bọn thây ma đi chỗ khác. Sao nào, không phải nhà ngươi có một thành viên phiền phức luôn thu hút xác sống sao? Ngươi đang gặp phải nhiều rắc rối vì chuyện này trong chuyến đi trước đúng không? Với món đồ này, ngươi có thể ngủ một cách ngon lành ngay cả khi cắm trại ngoài trời!”.
“Eh, thành viên phiền phức đó không phải là nói tới ta đấy chứ?”.
Đẩy lùi xác sống ư.
Nghe qua thì có vẻ tiện lợi thật…
“Được rồi, vậy còn khuyết điểm của món đồ này là gì nào? Chắc chắn phải có cái gì đó không ổn với nó chứ?”.
“Hoàn toàn không có. Điểm trừ duy nhất của nó là giá quá cao và chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất. Nhưng nó rất có công hiệu! Công hiệu đến nỗi bà chủ vụng về ở đây không thể ra ngoài trông cửa hàng sau khi vô tình mở nó ra, và từ nãy tới giờ vẫn còn đang khóc đấy”.
“Khoan, đóng cái hộp đó lại và làm thông thoáng nơi này ngay! Vậy cái tiếng đó là từ Wiz mà ra à!? Còn Wiz nữa, sao cô ấy lại mua thứ này… Nhưng mà nó đúng là tiện lợi thật, vậy bán cho ta một cái đi. Sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ cần một cái.”.
Tôi nghĩ với việc cần phải cắm trại ngoài trời thường xuyên trong khi mở túi tiền ra…
“Tất cả là một triệu Eris! Cảm ơn quý khách đã chiếu cố quán chúng tôi!”.
“Quá đắt! Với giá đó ta thà phải chiến đấu với bọn zombie còn hơn!”.
Vanir lơ đi việc tôi phản đối và khéo léo gói lại một hộp mới vào trong túi.
“Oh, giá này không là gì cả đâu thưa quí khách. Dù sao đi nữa, quí khách cũng sắp trở thành một quý ông giàu có!! Toàn bộ quyền sở hữu trí tuệ mà quí khách đang có, sẽ được bán lại cho tôi với giá ba trăm triệu đồng Eris! Liệu giao kèo này có đáp ứng đủ chưa nào?”.
Hắn nói trong khi tạo ra một bản hợp đồng.
“Ba trăm triệu đồng Eris… ! Nếu mi giao một khoản tiền lớn như vậy cho một người như hắn, không sớm thì muộn hắn ta sẽ trở thành một kẻ lười biếng không làm gì suốt ngày! Tuy nhiên, chuyện này trông cũng hay…”.
Darkness lẩm bẩm một cách kỳ cục với bản thân.
Aqua và Megumin cười toét cả miệng ra và nắm lấy ống tay áo của tôi từ cả hai phía.
“Kazuma-san, Kazuma-san. Tui muốn có bể bơi trong dinh thự”.
“Em muốn cái máy tái tạo mana nghe nói có thể làm gia tăng tốc độ hồi phục mana”.
“Ara, bọn zombie các người bị thu hút bởi mùi của tiền kìa. Hồ bơi và máy tái tạo nghe có vẻ mắc tiền cho nên tôi sẽ xem xét lại lúc khác. Thay vì vậy, mau đi chọn lấy đồ mà chúng ta cần cho chuyến hành trình đi”.
Sau khi trả lời Megumin và Aqua, hai người họ liền đi xem đồ trong cửa hàng một cách vui vẻ.
Tôi đồng ý để Vanir mua lại những món đồ mình tạo ra ngay lập tức.
Tôi luôn bị vướng vào những vấn đề phiền toái.
Cho nên tôi cảm thấy tốt hơn hết là vét hết lấy toàn bộ tiền để phòng khi cần trốn.
Dù gì thì thành phố này đã bị quân đội của Quỷ Vương và thành trì di động tấn công chỉ trong vòng có một năm, và đã xém có nguy cơ bị huỷ diệt hoàn toàn 2 lần cũng trong cùng một năm đó. Cho nên không phải là quá khi phòng bị kĩ như vậy.
“—Vậy thì trừ bớt chi phí cho món đồ ma thuật đuổi thây ma này trong 300 triệu Eris. Nói sao thì ngươi cũng cần một khoảng thời gian để gom góp cho đủ 300 triệu đúng không?”.
“Đúng vậy. Tôi thành thật xin lỗi, bởi vì bà chủ vô dụng kia cứ tiếp tục nhập về đồ rác rưởi làm tăng chi tiêu của cửa hàng. Tài chính vốn đã eo hẹp từ trước đó rồi. Nhưng mà tôi sẽ kiếm được một khoảng tiền lớn vào tuần tới. Tôi đã tập hợp được nhiều nhà tài trợ trong thành phố này”.
“Nhân tiện đây, ta có công chuyện với Wiz. Liệu ngươi có thể mời cô ấy ra cho ta được không?”.
Khi nghe yêu cầu của tôi, Vanir đóng cái hộp đang toả ra khói trắng một cách tiếc nuối.
Sau khi mở của sổ để làm thông thoáng căn phòng, Wiz cuối cùng cũng đi ra.
Vẫn còn chưa hồi phục sau chuyến hành trình mệt mỏi, Wiz xém tí nữa thì bốc lên thiên đàng hôm qua, giờ nhìn còn nhợt nhạt hơn bình thường. Cô ấy chào đón chúng tôi với một nụ cười.
“Yo Wiz, cô cảm thấy thế nào rồi? Xin lỗi vì lại làm phiền cô ngày hôm nay. Tôi tới đây cốt không phải để mua đồ mà là có chuyện muốn nhờ cô”.
“..? Chuyện muốn nhờ tôi ư?”.
Wiz nghiêng đầu bối rối,tôi gật đầu đồng ý với cô ấy.
Tôi giải thích tình hình ở làng của Megumin và nói ra yêu cầu của bản thân là gì.
“— Tôi hiểu rồi. Vậy là tôi chỉ cần đưa mọi người đến Alcanretia bằng [Teleport] đúng không?”.
Để tới được làng Hồng Ma Tộc, cả nhóm sẽ cần đi tới Alcanretia trước, rồi mới từ đó đi tiếp tới làng.
Cô nàng này tuy là một [Undead lich] nhưng lại khoái tắm nên rất thích suối nước nóng mà chúng tôi tới thăm trong chuyến đi lần trước, và dĩ nhiên đã đặt Alcanretia làm điểm để [Teleport].
Trong khi tôi đang nói chuyện với Wiz, mọi người còn lại đang xem xét đồ trong cửa hàng.
“Erm, eh Vanir, độ công hiệu của chai thuốc thu hút quái vật này như thế nào vậy? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người bị xịt lên chất này?”.
“Cái này là dùng để uống. Sau khi uống nó vào, không chỉ có quái vật, mà ngay cả mọi người ở trong thành phố, gia đình và bạn bè sẽ trở nên căm ghét và tấn công nhà ngươi. Đây là một sản phẩm tuyệt vời và rất hợp với sở thích quái dị của nhà ngươi. Muốn một lọ không?”.
“… Ngay cả bạn bè và gia đình… Ugh, sẽ rất là phiền phức nếu họ luôn ghét tôi, nhưng mà nếu hiệu ứng này chỉ là tạm thời, tôi sẽ xem xét về việc có nên mua nó không…”.
“… Oh, có một loại [Potion] có thể làm tạm thời tăng tính công hiệu của một phép thuật nhất định. Liệu có loại [Potion] nào dùng để gia tăng sức công phá của phép [Explosion] không?”.
“Hiện tại thì, potion tăng tính công hiệu của pháp thuật chỉ có cho [Curse Magic] và [Marsh Magic]. [Curse Magic Potion] sẽ làm tăng vùng ảnh hưởng của ma pháp mà ngươi dùng, cho nên nếu ngươi dùng bất cứ pháp thuật nào lên đối thủ thì bản thân thì cũng sẽ bị lãnh đạn chung với tụi nó. Chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra với [Marsh Magic], nó làm tăng diện tích ảnh hưởng của ma pháp và dìm chết ngươi trong chính đầm lầy(marsh) của mình luôn đấy”.
“Sản phẩm rác rưởi… Vậy còn con búp bê nhìn có vẻ rất sống động này thì sao?”.
“Đó là búp bê Vanir, được làm bằng cách đính kèm một phần mặt nạ của ta. Một sản phẩm thích hợp để làm mọi ác linh phải chạy đi chỗ khác nhờ vào nỗi sợ của bọn chúng với ta. Đây cũng là sản phẩm bán chạy nhất trong cửa hàng. Con búp bê này sẽ cười vào lúc nửa đêm, nhưng mà hiệu quả của nó thì hết sẩy. Trong căn biệt thự của quý khách có vẻ như không có ác linh nào, nhưng thực chất là có một âm hồn ở đó đấy… Hay là lấy một con đi?”.
“Cười vào nửa đêm thì chả khác gì có ác linh ở trong nhà cả. Và nếu có bất kỳ linh hồn nào lởn vởn ở trong nhà, Aqua sẽ không đời nào để nó yên đâu”.
“Này khoan đã, Megumin vẫn không tin điều chị nói sao!? Không phải chị đã bảo là có hồn ma của một cô bé quý tộc đang ngụ ở trong nhà!? Vì cô bé ấy chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp, nên chị không thanh tẩy và để nó tung tăng trong đó!”.
“Uh đúng rồi. Hồn ma đó cũng thỉnh thoảng uống rượu của Aqua đúng không? Tôi hiểu mà, tôi hiểu mà”.
“Ngay cả Darkness nữa! Tin tôi đi chứ!!”.
Thật, thật là ồn ào quá đi….
Trong khi tôi bị lảng đi bởi mấy con nhóc đứng sau lưng, Wiz nói với một gương mặt đầy hoài niệm.
“Làng Hồng Ma Tộc à. Trước đây tôi đã từng tới đó để mua thêm đồ tiếp ứng. Tôi tới để gặp một thợ thủ công chuyên chế tạo các món đồ pháp thuật tên là Hyoizaburo, nhưng mà không may là lúc đó ông ấy lại không có ở nhà…”.
Megumin lại gần tôi và thở hổn hển.
“Xin, xin cho em hỏi một chút. Chị mới nói tới Hyoizaburo đúng không?… Nhân tiện đây, lần cuối chị tới thăm làng Hồng Ma Tộc là khi nào vậy?”.
“Chị tới đó.. hình như khoảng 2 năm về trước? Đúng rồi, đúng rồi, khi chị tới nhà của ông ta, chị được một bé gái dễ thương nhìn trông rất giống Megumin ra chào hỏi…”.
Vừa nghe thấy điều này, Megumin liền ôm lấy đầu mình và ngồi xổm xuống đất.
“Em sao vậy? Có gì không ổn à?”.
“Không, không sao cả… Chỉ là quyết định không cần thiết của em đã phá vỡ chuyến đi công chuyện của chị…”.
Từ phía sau con nhóc Megumin đang nói năng rất kỳ lạ, tiếng cãi vã vang lên
“Đừng đụng tới món đó đồ nữ thần phá hoại kia! Chai thuốc nhà người đụng tới cũng đều hoá thành nước lã cả!”.
“Cái thái độ gì thế kia, không phải khách hàng là thượng đế sao!? Hơn thế nữa, ta còn là một nữ thần chính hiệu! Biết để mà tỏ ra một thái độ tôn trọng hợp lí đối với ta đi chứ!!”.
“Nhà ngươi mặt dày đến mức dám nói như vậy sau khi phá hàng hoá của ta sao, đồ nữ thần nghèo đói kia!? Này Wiz, tôi nghe được chuyện hai người đang bàn! Cô đang chuẩn bị tống cái lũ này đi chỗ khác đúng không!? Nếu thế thì làm ngay đi trước khi cô ta phá sạch đồ trong cửa hàng!!”.
Khi Wiz nghe thấy giọng Vanir đang gào lên, cô ấy cười một cách bối rối trong khi chuẩn bị pháp thuật của mình.
“Này nhóc!”.
Vanir thì thầm vào tai tôi:
“Để cảm ơn ngươi đã mua giúp ta một món đồ đắt tiền, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên này. Lời tiên tri của Quỷ cảnh báo rằng… Tại điểm đến của chuyến hành trình, tới một thời điểm nào đó, bạn đồng hành của mi sẽ muốn chia sẻ nỗi lo của mình và tới gặp ngươi để xin lời khuyên. Người đó sẽ thay đổi bản thân mình dựa vào quyết định của nhà ngươi. Hãy suy nghĩ cho thật kĩ vào và chọn lấy lời khuyên mà ngươi sẽ không hối tiếc sau này”.
Hắn ta vừa nói một điều rất uyên thâm.
Và những lời khuyên từ tên này lúc nào cũng mập mờ cả.
Sau khi làm cho Aqua vẫn đang tiếp tục phàn nàn im lặng, cả bốn chúng tôi đã tập trung lại một chỗ.
“Được rồi, tôi chúc cho mọi người có một chuyến đi tốt đẹp…! [Teleport]!!”.
Phần 4
Tôi mở đôi mắt của mình ra sau khi nhắm nó lại theo bản năng vì thần chú của Wiz.
Trước mắt tôi lúc này là thành phố suối nước nóng, Alcanretia.
Không thể tin là trong vòng chỉ 1 ngày sau là tôi lại quay lại cái thành phố mà tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tới lần nữa….
“Này, này Kazuma Kazuma”.
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn liên quan tới bất cứ chuyện gì về tôn giáo và những người sùng bái cô nữa”.
“Nhưng tại sao cơ chứ!”.
Sau khi từ chối thẳng thừng Aqua, người đang muốn qua đêm ở thành phố này, tôi kiếm xem có thông tin gì về Yunyun không.
Yunyun khởi hành từ ngày hôm qua.
Cô bé có thể đã di chuyển bằng xe ngựa công cộng, nhưng mà đoạn đường đi từ Axel tới Alcanretia phải mất cả một ngày trời cho dù cô bé có khởi hành từ lúc sáng sớm.
Cho nên tôi nghĩ rằng nhóm đã tới được đây trước nhờ có phép [Teleport] của Wiz.
… Tuy nhiên, ngay sau khi nghe về kế hoạch gặp gỡ của cả nhóm với Yunyun sau khi cô bé tới thì…
“Kazuma, em về nhà không phải là do lo lắng cho Yunyun, mà là cho đứa em gái của em. Vậy nên đi thôi. Nếu là Yunyun, cô ấy sẽ sớm bắt kịp với chúng ta thôi”.
Megumin nói với gương mặt ngượng ngùng.
Cô bé nhất quyết bám lấy lý do rằng mình chỉ vì lo lắng cho đứa em gái của mình.
… Thật đúng là tsundere mà.
Bởi vậy cuối cùng thì chúng tôi không dừng lại ở Alcanretia quá lâu mà rời khỏi thành phố để đi tiếp tới làng Hồng Ma Tộc.
Sẽkhá là rắc rối nếu chúng tôi gặp phải giáo hội Axis. Thật ra thì đó không phải là vấn đề to tát gì đối với tôi cho lắm…
Đen đủi thay, không có bất kỳ chuyến xe ngựa nào đi tới làng Hồng Ma Tộc cả.
Đường tới làng Hồng Ma Tộc nghe nói hiểm trở đến mức mà không bất kỳ người đánh xe nào dám liều mạng cả.
Mặt khác, người làng Hồng Ma Tộc có thể dùng phép [Teleport] để di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác một cách dễ dàng.
Thế nên không cần thiết để mấy người đánh xe phải thí mạng mình như vậy.
“Sẽ mất 2 ngày đi bộ từ thành phố này cho tới làng. Có rất nhiều quái vật nguy hiểm nằm rải rác trên đường, cho nên mọi người đều trông cậy vào khả năng phát hiện kẻ thù của Kazuma cả”.
Sau khi rời khỏi Alcanretia, chúng tôi đi dọc theo một con đường bằng phẳng tới làng Hồng Ma Tộc.
Nói thực ra thì, cắm trại ở một chỗ toàn quái vật nguy hiểm nghe thật đáng sợ..
Tôi hi vọng có thể rút ngắn được càng nhiều khoảng cách càng tốt.
“Không cần phải lo, cứ để đó cho tôi. Không phải tôi đã giết được một vài con quái vật trong chuyến hành trình lần trước sao? Tôi lên được 1 level rồi. Với số điểm còn thừa, tôi đã học thêm được chiêu [Escape]. Với chiêu này, tôi có thể trốn thoát bất cứ lúc nào”.
“Nè, chả phải chiêu đó chỉ có công hiệu với Kazuma thôi sao? Không phải ý anh nói rằng mình sẽ chạy trốn một mình nếu phát hiện thấy kẻ thù đấy chứ?”.
Tôi phớt lờ Aqua kẻ vừa nhắc tới một vấn đề…ờ, khá nhạy cảm.
Đội hình của nhóm bao gồm Darkness dẫn đầu, theo sau là tôi, Megumin và Aqua.
“Công việc của Kazuma là [Adventurer] lên level rất dễ đúng không? Nhưng kể cả sau một trận đánh kinh hoàng với một boss của quân đội Quỷ Vương, anh chỉ lên được đúng một level thôi ư? Level của em vọt lên tới 33 chỉ trong một phát nè!”.
“Này, đừng đem thẻ mạo hiểm giả ra khoe trước mặt anh, không thì anh sẽ chộp lấy và quăng nó đi đấy. Chuyện này là hiển nhiên thôi, em có thể giành lấy cơ hội giết trùm và làm nổ tung một đám quái vật chỉ trong một nốt nhạc. Mặt khác, phương tiện duy nhất để tấn công của anh chỉ có thanh kiếm với cái tên kì quặc cùng cây cung này”.
Sau khi đi được một lúc, chúng tôi tới một bìa rừng.
Darkness đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
“…. Hmm, hình như có người phía trước thì phải?”.
Khi nghe thấy Darkness nói, mọi người đều nhìn về phía đó….
Tại lối vào rừng, có một cô gái tóc xanh ngồi trên một bệ đá đã trông thấy chúng tôi và đang vẫy tay.
Cô bé này làm gì ở chỗ như vầy một mình cơ chứ?
… Tôi chuyển hướng nhìn về phía chân của cô bé.
Trên mắt cá chân phải của cô bé có một miếng băng dính đầy máu. Cô bé thỉnh thoảng liếc nhìn về phía vết thương của mình với một vẻ mặt đau đớn.
Sau đó cô bé ngẩng đầu lên và nhìn về phía chúng tôi.
Đúng lúc này, một kĩ năng của tôi liền phản ứng.
… Tôi phải nói sao nhỉ.
……. Cuộc sống này, thật là tàn nhẫn quá đi!
“Không phải cô bé này bị thương sao. Này, em có sao không vậy?”.
Thấy Aqua đang tiến tới gần phía cô bé nọ một cách thiếu cẩn thận, tôi nắm lấy vai cô ta.
Lúc này, không chỉ Aqua mả cả Darkness và Megumin đều nhìn tôi.
“Kĩ năng phát hiện kẻ thù của tôi phát hiện ra sự có mặt của một con quái vật. Con bé ấy chính là một con quái vật đang giả dạng đấy”.
“Huh?” x3
Tôi lờ đi cái nhìn đầy đau buồn của con bé đó trong lúc đề phòng và lấy ra tấm bản đồ hướng dẫn đi tới làng Hồng Ma Tộc mà tôi lấy được từ Hội Mạo hiểm giả.
Thông tin về các loại quái vật cũng được kèm ở trong này.
Tôi tìm kiếm thông tin về con quái vật có miêu tả giống cô bé này…
Và cuối cùng cũng tìm thấy nó.
“Cô gái lặng lẽ”…. là tên của con bé này.
Aqua nói với tôi trong khi tôi đang đọc kĩ miêu tả.
“Này Kazuma, tôi thấy cô bé đang nhìn cậu với một ánh mắt rất buồn. Tôi cảm thấy rất muốn dùng phép hồi phục lên cô bé đó”.
Tôi nắm lấy vai của Aqua khi đang nói câu này và bắt đầu đọc lớn chú thích về ‘Cô gái lặng lẽ’ cho mọi người cùng nghe”.
“Cô gái lặng lẽ. Một loại quái vật hệ thực vật không làm hại tới con người về mặt thể xác… Tuy nhiên, nó sẽ làm người qua đường trào lên cảm xúc muốn bảo vệ nó để lôi kéo họ về phía mình. Sự cám dỗ này rất khó để cưỡng lại, và nếu bạn nảy sinh cảm xúc với nó, bạn sẽ bị mắc kẹt lại cho tới khi chết. Có nhiều lời đồn rằng con quái vật này sở hữu một trí tuệ rất cao, nhưng vẫn chưa có bằng chứng nào để xác thực chuyện này. Nghe thì có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng bất kì nhóm mạo hiểm giả nào bắt gặp phải con quái vật này thì phải ra tay diệt trừ ngay lập tức”.
“Này Kazuma, tôi nghĩ cô bé nhìn chúng ta giống như sắp khóc tới nơi ấy. Liệu đây thật sự có đúng là một con quái vật không?”.
Thật là không giống với Darkness ngày thường tí nào khi cô ta bắt đầu lo lắng như thế.
“Con quái vật sẽ cười thật tươi khi có người đi đường ở lại kế bên và rất khó để rời khỏi nó. Nếu bạn muốn bỏ đi chỗ khác, con quái vật sẽ chuyển qua khóc lóc. Bạn càng tốt bụng bao nhiêu, bạn càng dễ bị mắc lại với con quái vật này, cho nên xin hãy hết sức đề phòng”.
“Ka, Kazuma, cô bé ấy đang nhìn chúng ta mỉm cười trong khi ráng hết sức để kìm nước mắt của mình lại. Em ấy đang vẫy tay như để chào tạm biệt vậy. Em bỗng nhiên muốn tới đó và ôm cô bé vào lòng mình”.
Tay tôi liền thả Aqua ra và nắm ngay lấy cổ áo của Megumin lại sau khi cô bé vừa dứt lời.
“Một khi bạn đã bị mắc kẹt lại, nó sẽ đeo bám bạn, làm cho bạn rất khó chạy thoát. Hơn thế nữa, khi người đi đường tìm cách rời khỏi đó do cơn đói, chuyện nguy hiểm nhất xảy ra khi con quái vật này lấy trái cây mọc ra từbản thân mình để mời họ ăn. Trái này nếm rất ngon và tạo cảm giác no cho người ăn… Tuy nhiên, nó lại không có bất kì chất dinh dưỡng nào, cho nên người nào ăn phải trái này sẽ ngày càng yếu dần đi cho dù có ăn nhiều bao nhiêu đi chăng nữa. Người đi đường sẽ cảm thấy lòng càng xót xa hơn khi chứng kiến cảnh cô bé cắt trái cây mọc ra từ bản thân để mời họ. Hậu quả là họ sẽ không ăn nó và chết do thiếu chất”.
“Ugh….! Cho dù cô bé này có là quái vật đi chăng nữa, lờ đi vết thương kia thì thật là…”.
Darkness đã không còn kìm nén nổi nữa liền tiến lại gần ‘Cô gái lặng lẽ’.
Bởi vì tấm bản đồ đã nêu rằng con quái vật sẽ không tấn công trực tiếp, tôi không ngăn Darkness lại mà tiếp tục đọc.
“Ăn trái mọc ra từ ‘Cô gái lặng lẽ’ trong một thời gian dài sẽ dẫn đến việc các biểu hiện thông thường từ cơ thể như đói, mệt mỏi, và đau đớn hoàn toàn biến mất. Trái này có chứa chất làm ảnh hưởng tới hệ thần kinh. Cho nên, người đi đường ở gần cô gái này sẽ trở nên yếu đuối dần đi trong tình trạng như bị mộng du vậy. Trong nhiều trường hợp ở người già thường tìm cách gặp cô gái này để nhận cái chết yên bình và tĩnh lặng, đã dẫn đến nguồn gốc cho cái tên ‘Cô gái lặng lẽ’…. Ngay sau đó, con quái vật này sẽ mọc rễ bao kín hoàn toàn xác nạn nhân và bắt đầu sử dụng họ làm chất dinh dưỡng—-“.
… Tôi dừng lại ngay sau khi đọc tới đoạn này.
Tôi đã vô tình thả tay mình ra mà không để ý, Megumin và Aqua liền chạy lại tới gần cô bé.
Mọi người có vẻ rất phân vân không biết có nên chạm vào cô bé sau khi biết danh tính thật sự của nó là quái vật, tuy vậy ai cũng có nét băn khoăn trên gương mặt mình.
‘Cô gái lặng lẽ’ trông như đang hỏi “liệu mọi người sẽ ở lại bên tôi chứ’, và nhìn ba người bọn họ với vẻ mặt đầy trông đợi.
Bản năng muốn bảo vệ của ba người này có vẻ đã bị thôi thúc bởi ánh nhìn của cô bé và làm cho tay của họ cứ đóng ra mở lại liên tục.
“Một loại quái vật hệ thực vật không làm hại tới con người về mặt thể xác, tuy nhiên, nó sẽ làm người du hành trào lên một cảm xúc muốn bảo vệ nó để lôi kéo họ về phía mình, bỏ đói họ cho tới chết và cuối cùng biến họ thành phân bón cho nó”.
Khi nghe tôi nói như thế, 3 người bọn họ trông có vẻ nhẹ nhõm hơn và đi lại gần phía cô bé.
… Chã lẽ mấy cô này không nghe cái đoạn ‘bị bỏ đói cho tới chết’ sao!?.
“Chị sẽ chữa lành vết thương cho em! … Huh? Cái này không phải vết thương, cũng không phải là bị băng gạc lại gì cả, chỉ là một thứ trông giống như thế”.
Sau khi nghe Aqua nói, tôi tiến lại gần hơn để quan sát cô gái này.
‘Cô gái lặng lẽ’ mang trên mình một bộ đồ trông giống thứ các cô gái trong thị trấn thường mặc.
Con bé không mang giày và đang cười một cách hạnh phúc khi thấy chúng tôi vây quanh lại.
Quan sát kĩ hơn, tảng đá mà con bé ngồi phía trên cũng là một phần cơ thể của chính mình đã được ngụy trang rất khéo.
Phía sau tảng đá là một thứ gì đó trông như cành cây vậy, và mấy trái nhỏ đã mọc ra từ đó.
Không chỉ từ quần áo mà cô ta đang mặc kể cả vết máu trên băng gạc đều được bắt chước để làm gia tăng sự chú ý từ người du hành.
Cải trang thành một cô bé không thể nào di chuyển được vì bị thương, thật đúng là ác độc.
Ba người họ không đếm xỉa gì tới những gì tôi nghĩ và bắt đầu mê mẩn con bé.
Megumin đưa bàn tay mình ra một cách trìu mến, và ‘Cô gái lặng lẽ’ liền biểu lộ gương mặt chần chừ như muốn nói “Liệu tôi có thể nắm lấy tay bạn không?”, và cầm lấy tay Megumin.
Sau khi nắm tay Megumin thật chặt, gương mặt của cô bé liền chuyển sang một vẻ mặt trông rất hạnh phúc từ tận đáy lòng mình.
… 3 người họ hoàn toàn bị thuyết phục sau khi thấy gương mặt đó.
Tôi nghe được rằng làng Hồng Ma Tộc đang trong tình trạng nguy cấp, nhưng con này đúng là nguy hiểm theo một cách thức hoàn toàn khác.
Tôi nhớ lại lời cảnh báo về con quái vật này.
“Bạn càng tốt bụng bao nhiêu, bạn càng dễ bị mắc kẹt lại với con quái vật này, cho nên xin hãy hết sức đề phòng”.
Và còn đoạn ‘bất kì nhóm mạo hiểm giả nào bắt gặp phải con quái vật này thì phải ra tay diệt trừ ngay lập tức’.
Tôi đứng trước ‘Cô gái lặng lẽ’ và rút thanh katakana ‘Chunchunmaru’ của mình ra.
“Này, cậu nghĩ mình đang làm gì thế cơ chứ Kazuma! Không lẽ cậu thật tình muốn dùng con bé này để lấy điểm kinh nghiệm hả!?”.
Khi thấy tôi làm vậy, Aqua liền ôm con bé lại như là để bảo vệ nó vậy.
Không, khoan đã, đó là một con quái vật.
Và cũng là loại giết người nữa.
“Em đã từng nghe về ‘Cô gái lặng lẽ’ lúc trước. Nhưng mà chúng ta cũng không thể làm hại một con quái vật với bề ngoài trông giống một cô bé đúng không? Mặc dù anh Kazuma nổi tiếng là một tên ác độc, nhưng em biết Kazuma còn một mặt khác là rất lo cho bạn bè, tốt bụng và hiền lành. Kazuma sẽ không làm một chuyện như vậy… anh sẽ không làm vậy, đúng không… ?”.
Megumin nắm lấy tay của ‘Cô gái lặng lẽ’ và nhìn tôi với ánh mắt van xin.
Giống như một đứa trẻ đang năn nỉ bố mẹ đừng ném con mèo con mà cô bé nhặt được vào trại thú nuôi vậy.
… Anh, anh không phải làm chuyện này vì anh muốn đâu.
Darkness nhìn có vẻ chần chừ lúc trước, nhưng bây giờ có vẻ đã nhớ lại rằng đây là một con quái vật.
“… Không. Nếu Kazuma muốn diệt trừ con quái vật này, thì điều đó nên được thực hiện ngay. Tôi tiến lại gần vì cứ nghĩ nó bị thương, nhưng thực sự là không có thương tổn gì cả. Xem xét từ khía cạnh đó, con quái vật này đã rất quỷ quyệt trong cách ngụy trang của mình. Nếu chúng ta để nó sống, chắc chắn sẽ có nhiều nạn nhân khác trong tương lai”.
Cô ta rút ra thanh cự kiếm của mình khi nói tới đây và đứng trước ‘Cô gái lặng lẽ’.
Ngay khoảnh khắc ấy, con bé liền nói với giọng như một đứa trẻ, nhẹ nhàng và phát âm không rõ:
“… Muốn giết… tôi ư …”.
‘Cô gái lặng lẽ’ liền nắm lấy tay của Megumin như một người sắp chết đuối nắm lấy một cọng cỏ, ngẩng đầu lên và nhìn Darkness. Nước mắt của cô bé bắt đầu dâng đầy trong khi bản thân thì đang run rẩy không ngừng.
Hoá ra nó có thể nói được….
Thanh cự kiếm trong tay Darkness rung lên dữ dội, và cô nàng nhìn tôi với nét mặt trông y hệt ‘Cô gái lặng lẽ’ lúc này vậy.
Ngay cả cô sao? Nhìn tôi với đôi mắt đó? Chuyện quái gì thế chứ.
Tôi đẩy Darkness đang đứng như trời trồng sang một bên và tiến lại gần trong khi rút thanh katana ra.
Aqua liền đứng trước ‘Cô gái lặng lẽ’ để ngăn tôi lại, huơ nắm đấm giống như là võ sĩ quyền anh vậy .
… Bà cô này thật sự là một nữ thần, sao lại có thể bị một con quái vật mê hoặc một cách dễ dàng như vậy thế ?
‘Cô gái lặng lẽ’ nhìn Megumin, người đang nắm tay nó và nói với tôi bằng một giọng nhút nhát:
“… Muốn giết… tôi ư …”.
Khi thấy cô bé đang khóc nghiêng đầu đầy nghi hoặc, tôi cảm thấy như có một con dao đang đâm xuyên qua tim mình vậy.
Ba cô gái và một con quái vật đang nhìn tôi.
Bình tĩnh lại nào, con quái vật này sẽ giết người.
Nếu để cho nó sống, chắc chắn sẽ có người trở thành nạn nhân của nó. Tôi không muốn làm quá mọi thứ, nhưng thật là sai lầm khi để một con quái vật sống, đúng không?”.
Chẳng lẽ diệt trừ nó lại là một sai lầm?
Uwwwwwaaaahhhhh!
Khi thấy tôi đâm thanh katana xuống đất và gãi đầu mình một cách oái ăm, Aqua nói:
**“Kazuma, khi anh lạc lối và cần đưa ra một quyết định.
Dù anh chọn như thế nào đi nữa thì rồi anh cũng sẽ thấy hối hận
Thế nên hãy chọn thứ làm anh thấy vui nhất ngay lúc này”(Note:Là lời Aqua nói trong ảnh)
Quả là suy nghĩ của một đứa ăn bám.
Nhưng mà khoan đã, còn một lí do khác làm cho tôi không thể để cho ‘cô gái lặng lẽ’ sống.
Những chuyện đang xảy ra ở làng của Megumin.
Nơi mà chúng tôi đang tới có một boss của Quỷ Vương và quân đội của hắn đang chờ chực.
Tôi không có dự tính tham chiến với bọn chúng, nhưng mà để cho an toàn, tôi vẫn muốn lên càng nhiều level càng tốt.
‘Cô gái lặng lẽ’ là một con quái vật chỉ có thể tìm thấy ở môi trường khắc nghiệt, cho nên tôi sẽ được nhiều điểm kinh nghiệm hơn khi giết nó.
Ba người bọn họ nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.
Và con quái vật đó cũng nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Tôi có lí do chính đáng để làm chuyện này.
Nếu tôi không diệt trừ nó ở đây, sẽ có thêm nhiều nạn nhân khác trong tương lai.
… Aahhhh, khỉ thật, chuyện này không thể tránh được, nên làm ơn tha thứ cho tôi!
Đúng vậy, cho dù bề ngoài nó giống con người, nó vẫn là một con quái vật bên trong, quái vật, quái vật… !
Khi thấy được tôi đang đấu tranh với bản thân, ‘Cô gái lặng lẽ’ nhẹ nhàng nói:
“Anh trông rất đau đớn… Xin lỗi, bởi vì, em tồn tại…”.
‘Cô gái lặng lẽ’ nói với một nụ cười mong manh trên môi.
“Bởi vì, em, quái vật… sống, sẽ, gây rắc rối…”.
Từ khoé mắt của con bé, vài giọt nước mắt bắt đầu rơi.
“Từ khi sinh ra, lần đầu tiên, giao tiếp với con người…”.
Nó nắm tay lại trước ngực như thể đang cầu nguyện.
“Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối gặp được anh chị, hạnh phúc… Nếu có kiếp sau… Lần tới, không còn là quái vật, sẽ thật là tuyệt vời….”.
Sau khi nói lời cuối của mình, nó nhắm mắt lại đầy cam chịu.
… Tôi hoàn toàn không thể nào làm chuyện này.
Phần 5
Chúng tôi quyết định tha cho ‘Cô gái lặng lẽ’ và tiếp tục chuyến hành trình.
Tôi không muốn quan tâm tới vấn đề này nữa.
Đúng là sẽ có người nào đó trở thành nạn nhân của nó trong tương lai, nhưng mà tôi không tin hoàn toàn vào quan điểm rằng mạng sống của con người là quan trọng nhất, và tôi cũng không thể giết một con quái vật với vẻ ngoài là một cô bé được.
…’Cô gái lặng lẽ’ đó thế nào cũng mê hoặc một ai đó khi họ băng qua khu vực này.
Dù sao thì ngay cả khi cả nhóm đồng ý là không giết nó, mọi người đều miễn cưỡng khi phải rời khỏi con bé. Aqua và Megumin đều lưỡng lự không muốn đi, làm tôi mất khối thời gian để ép họ tiếp tục đi.
Ahhh, thật là phiền phức, giết hay tha, cả hai lựa chọn đều làm tôi khó chịu, con quái vật này thật đúng là thâm độc mà.
Tuy nhiên, nó nói rằng đấy là lần đầu tiên nó bắt chuyện với con người, cho nên vẫn chưa có ai làm nạn nhân cho con quái vật này.
Vậy nên, tha cho nó là…
Ổn…?
“- Nhưng mà tôi thật mừng là Kazuma vẫn còn một chút lòng nhân đạo trong người. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ nói ‘hãy trở thành điểm kinh nghiệm cho ta!” và giết nó, sau đó thiêu cháy nó bằng hoả pháp”.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta cần có một cuộc nói chuyện để bàn về cách mà hai người nhìn nhận tôi. Mọi người ai cũng biết rằng tôi sẽ không làm một chuyện như thế đúng không nào?”.
Tôi nói điều này trong khi nhìn về phía Darkness và Megumin…
“…..” x2
Cả hai người họ đều lảng đi trong yên lặng.
Tôi thật sự muốn có người bạn đồng hành tốt bụng có thể thấu hiểu được tôi.
…. Eh?
“Này, khoan đã nào. Chẳng phải sẽ tệ lắm sao nếu có một ‘Cô gái lặng lẽ’ ở trên con đường này?”.
Nói tới bạn đồng hành tốt bụng, tôi liền nhớ rằng Yunyun đang còn phía sau chúng tôi.
Nếu cô bé cô đơn không bạn bè, sợ cô độc và luôn chú ý đến mọi chi tiết xung quanh mình đi theo lối này.
‘Cô gái lặng lẽ’ nói rằng chúng tôi là người đầu tiên mà nó nói chuyện.
Nếu đúng như thế, Yunyun quả thật là vẫn chưa vượt qua chúng tôi.
“Sắc mặt của anh lúc này trông giống hệt Wiz vậy, có chuyện gì thế? Anh bị đau bụng à? Có nhiều cây ở đằng đó lắm, chúng tôi sẽ tránh ra chỗ khác cho nên mau tới đó và giải quyết chuyện riêng lẹ lên”.
“Không phải thế! Này, mấy cô cứ tiếp tục đi tiếp! Tôi sẽ quay lại gặp ‘Cô gái lặng lẽ’, có một vài chuyện tôi muốn bàn với nó!”.
“Huh, khoan, khoan đã Kazuma!?”.
Tôi bỏ qua giọng nói đầy thắc mắc của Aqua và phóng ngược về hướng mà chúng tôi đã đi qua.
Phần 6
Chưa tới 5 phút trôi qua kể từ khi chúng tôi chia tay với ‘Cô gái lặng lẽ’.
Tôi sẽ kịp tới đó nếu tiếp tục chạy như vầy.
Mặt của tôi có vẻ sẽ trông khá là dày, nhưng mà tôi phải hỏi thử con bé đó.
Hỏi xem liệu nó có thể không vẫy tay hay mỉm cười với một cô bé có cặp mắt đỏ có thể đi ngang qua đó được chứ.
Tôi nghĩ về vấn đề này trong khi vẫn tiếp tục chạy.
Đúng rồi, nếu nó có thể giao tiếp được, tôi có thể yêu cầu cô ta không dụ dỗ người đi đường.
… Đúng rồi, có cách rồi!
Tôi có thể yêu cầu giáo hội Axis ở Alcanretia đưa tới những thứ có thể dùng làm chất dinh dưỡng thường xuyên, để con quái vật nhân từ ấy không còn phải tấn công con người nữa…!
Dù sao thì tôi cũng sẽ trở thành một quý ông giàu có sau khi quay trở về thành phố.
Sẽ không thành vấn đề gì ngay cả khi tôi phải thanh toán hoá đơn đồ ăn để nuôi nó.
Tôi đã nghĩ ra kế hoạch này trong khi chạy về chỗ của con bé đó…!
— Ngay tại vị trí mà chúng tôi mới rời khỏi, tôi có thể thấy được một ai đó đang nói chuyện với ‘Cô gái lặng lẽ’.
Tôi liền sử dụng kĩ năng [Hide] để giấu mình đi và quan sát tình hình từ xa với [Farsight].
Người đang nói chuyện với con bé là một ông thợ đốn củi.
Ai đó sống ở Alcanretia ư?
Người đốn củi này đang tiến lại gần cô gái với một chiếc rìu trong tay.
Không phải anh ta muốn diệt trừ đứa bé này chứ…?
Trong khi tiếp tục dùng kĩ năng [Hide], tôi tiến lại gần trong khi thu mình lại để nghe lén cuộc nói chuyện.
Và cuối cùng thì tôi cũng nghe thấy được giọng của người đàn ông.
“Ahh… khỉ thật, tại sao mọi chuyện lại phải như thế này… Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho tôi! Tha thứ cho tôi! Đấy là do luật lệ của thợ đốn củi chỉ định rằng tôi phải giết cô nếu bắt gặp…!”
Người thợ đốn củi trông như sắp trào nước mắt ra tới nơi rồi.
Vậy ra anh ta quả thật đang tính giết đứa trẻ này ưh!?
Khi tôi đang tính giải trừ kĩ năng [Hide] của mình…!
“Bởi vì, tôi, quái vật… sống, sẽ, gây rắc rối…”
Từng từ, từng từ một.
“Từ khi sinh ra, lần đầu tiên, giao tiếp với con người…”
“Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối gặp được bạn, hạnh phúc… Nếu có kiếp sau… Lần tới, không còn là quái vật, sẽ thật là tuyệt vời….”
‘Cô gái lặng lẽ’ đang lặp lại y hệt những lời nói lúc trước của mình.
“Ah…. Ahhhh… Tôi không thể làm được. Chết tiệt. Tôi không thể làm chuyện này!”.
Người thợ đốn củi gào lên trong khi quay đầu chạy.
Tôi đã không giải trừ kĩ năng ẩn thân của mình và cứ tiếp tục đứng dưới bóng cây mà không thốt lên được lời nào cả.
… Hmmm?
Tôi nhớ nó có nói rằng tôi là người đầu tiên mà nó gặp mà.
“Ahh~, mình lại thất bại nữa rồi. Tên thợ đốn củi đó nhìn có vẻ nhiều thịt và vốn dĩ có thể trở thành phân bón rất tốt…”
… Sau khi người thợ đốn củi đã không còn ở trong tầm nhìn, tôi nghe thấy ‘Cô gái lặng lẽ’ nói bằng một giọng trôi chảy.
Tôi lén lại đằng sau lưng của ‘cô gái lặng lẽ’ và giải trừ [Hide].
Nhưng con quái vật vẫn không để ý rằng tôi đang đứng phía sau.
“Uwaaahhh… Xui thật, vẫn không có ai tới làm phân bón… Trời có vẻ hơi âm u, thôi thì mình đành quang hợp một chút vậy…. Heyaa… Đúng là chán thật”.
Nó lảm nhảm một mình trong khi vươn người ra để cho ánh nắng toả lên khắp cơ thể…
Khi ngả người về phía sau, mắt của nó bắt gặp phải tôi đang đứng sau lưng.
“….” x2
Sau khi nhìn nhau một hồi mà không nói một lời nào, ‘Cô gái lặng lẽ’ nói bằng giọng nhẹ nhàng:
“Vừa nãy, những từ đó, liệu anh, vờ như, chưa nghe, được không…?”.
“Hoá ra mi có thể nói năng bình thường, và còn dám chơi khăm ta hả cái đồ bịp bợmmmmmm!”.
— Tôi bắt kịp với mọi người trong nhóm, và thấy họ đang dừng chân nghỉ ở một chỗ cũ, chắc là là để đợi tôi.
Thấy nét mặt của tôi trong khi chạy lại gần, Aqua mỉm cười.
“Cậu nhìn có vẻ khoẻ khoắn hơn, vậy sao rồi? Cậu đã nói gì với đứa trẻ đó? Và tại sao cậu lại phải quay lại thế?”.
Để trả lời Aqua, tôi liền khoe thẻ của mình với một nụ cười tươi rói.
“Mọi người hãy nhìn đây! Tôi lên một lúc 3 level đấy! Bằng cách này, ít ra tôi cũng sẽ trở nên có ích một chút khi tới được làng của Megumin!”.
Khi nghe tôi nói tới đây, cả 3 người bọn họ liền hoá đá.
Và sau đó…
“Wah….. Waaaahhhhh! Đồ ác độc Kazuma! Đồ ác quỷ! So với anh, Vanir còn dễ thương chán!”.
“Ah… Ahhh… Ahhhhh…. Tất cả đều là do lỗi của em… Chỉ vì em khiêu khích Kazuma sau khi bản thân mình lên được nhiều level…! Kazuma đã xuống tay với một cô bé chỉ vì em làm anh ta khó chịu…!? Là, là do em quá kiêu căng mà anh ta làm như vậy…!”.
Không, mọi người khoan cái đã nào.
… Tôi đang chuẩn bị giải thích cho hai kẻ đang khóc lóc thì để ý rằng Darkness đang đứng trầm tư ở một bên.
Tôi quay qua nhìn cô ta.
“Chắc hẳn anh phải đau đớn lắm?… Anh đã hoàn thành bổn phận của một mạo hiểm giả. Xin lỗi, vì đã phải để cho anh làm một nhiệm vụ khó khăn như vậy…”.
Darkness nói với một vẻ mặt đầy đau đớn và vô cùng nghiêm túc.
— Tôi mất cả tiếng đồng hồ để giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho ba người bọn họ.