Chương 1: Hãy ban tặng chúng tôi những ngày tháng bình yên và hạnh phúc!

Phần 1

Người ta thường nói rằng: “Ai cũng sẽ thời khắc cho mình tỏa sáng.”

“Tối nay, anh đến phòng em được không ạ? Em có vài chuyện quan trọng muốn nói.”

… Và việc Megumi nói tôi điều này hẳn là bằng chứng rằng thời khắc của tôi cuối cùng cũng đã tới.

Đúng thế, tôi đã để ý vụ đó nhiều lần rồi, Megumin đôi khi có vẻ có những biểu hiện trông như đã đỗ tôi rồi ấy.

Dù sao thì, tôi cũng không phải loại đầu đất hay gì mà.

Chỉ là nếu tôi vội quá thì chút nhân phẩm của kẻ già đầu hơn này sẽ bị đe dọa mất.

——Ngày hôm đó.

Vào giờ ăn tối, tôi vẫn tỏ vẻ bảnh choẹ như thường ngày và ngồi vào bàn.

“Tin vui đây, mọi người! Khi tôi đang lang thang quanh phố mua sắm ban nãy, vài người bảo là tôi có thể lấy rượu thừa từ bữa tiệc sau Lễ Tạ Ơn về nhà! Nhìn này, đều là loại thượng hạng cả đấy! Quẩy tới sáng nào!”

Ngồi đối diện tôi, Aqua vui vẻ vừa ôm vừa khoe chai rượu cho mọi người.

Không may thay, đêm nay tôi có một cuộc hẹn trước rồi, một cái rất quan trọng.

Nhưng đây là bí mật, nên dù bây giờ tôi rất muốn phản bác cô ta với mấy câu như “Cô thật sự không biết đọc tình hình nhỉ?”, tôi cũng không thể!

Mà, dù không xét tới tôi hiện đang rất lạnh lùng và lãnh đạm, không đời nào họ lại bị mấy chai rượu ngon dụ d ——

“…Hm, nó thật sự là hàng chất lượng cao đó. Tôi đã rất bận bịu suốt Lễ Tạ Ơn Nữ thần Eris, nên là tôi đã không thể thưởng thức chung cùng mọi người. Thế nên đêm nay, tổ chức tiệc sau lễ của riêng chúng ta nào.”

Huh?

“K-Không, không, không, Darkness, đợi đã. Tôi nghĩ đêm nay mọi người nên ngủ sớm. Tất cả hẳn đã rất mệt mỏi sau từng ấy chuyện, đúng không?”

“Cũng không hẳn? Là việc điều hành lễ hội hay giữ vai trò lãnh chúa tạm thì, tất cả đều đã kết thúc rồi. Chẳng có gì mệt mỏi gần đây cả.”

Darkness, người đang sắp dao nĩa, nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.

Tôi có cuộc hẹn quan trọng với Megumin đêm nay.

Tôi không có thời gian để chơi với lũ ngốc này đến sáng.

“Thế nhìn này, tôi đang rất mệt mỏi vì phải chiến đấu với quái vật ngày này qua ngày khác. Thế nên, đêm nay tôi sẽ ngủ sớm.”

“Cậu đùa à? Cậu còn không rời khỏi nhà hôm nay nữa cơ mà, và đằng nào thì một ngày cậu cũng ngủ hơn mười hai tiếng hà.”

Và rồi, khi tôi đang gặp rắc rối trong việc đối phó với lời đáp chuẩn xác của Darkness,

“Em nghĩ đó cũng là ý hay mà, Kazuma. hãy cùng mọi người vui vẻ đến sáng nha, được chứ?”

“Huh?!”

Megumin, người chính miệng nêu lời hẹn, nói trong khi nâng một cái nồi trông-có-vẻ-nặng trên tay.

Bộ con bé không biết lý do tôi né bữa tiệc này tới thế à?!

“Nhìn xem, bọn em còn làm cả món anh thích nhất, Lẩu Vịt Nấu Hành này. Và đây cũng không phải vịt nuôi ở trang trại đâu, đều là hàng ngoài rừng cả đấy. Chúng cho kha khá kinh nghiệm nên là ngon gấp bội luôn!”

Không rõ liệu Megumin có hiểu cảm xúc của tôi khi em ấy đặt nồi xuống với nụ cười gượng gạo không.

“Này, Megumin, vậy ổn chứ? Chuyện tối nay thì sao…?”

Con bé cười nhẹ đáp lại câu thì thầm lo lắng của tôi.

“Không phải tối mai cũng tốt sao? Vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”

Em ấy không hiểu, con bé này hoàn toàn không hiểu cái méo gì cả!

Sao em lại hoãn lại ngay lúc này chứ hả? Em ấy thốt lên mấy lời mời gọi đó và giờ lại tự hoãn! Đùa kiểu gì thế này? Tối nay tôi khỏi ngủ mất! Con bé rốt cuộc muốn làm gì thế, để anh đây leo cây sau khi cho anh vô vàn mong đợi sao?!

“Có chuyện gì sao, Kazuma? Lỗ mũi cậu đang phình ra đấy. Biểu hiện trông như mấy lần lâu lâu cậu lại qua đêm bên ngoài ý”

“K-K-Không có gì! Tôi chỉ quá vui mừng vì món Lẩu Vịt khoái khẩu có trong thực đơn ấy mà! Yum, con vịt trông rất ngon. Tôi cá là mình sẽ lên cấp nữa cho xem!”

Aqua, người chỉ toàn nhạy bén trong những lúc vô nghĩa thế này, đã bắt tôi phải cuống cuồng cố che giấu ý định của mình.

Và khi thấy tôi như thế, Megumin nở nụ cười hạnh phúc.

Phần 2

Thị trấn trở về với vẻ thường ngày sau khi Lễ Tạ ơn Nữ thần Eris kết thúc.
Kể từ khi Axel trở thành thánh địa nơi mà nữ thần Eris đã giáng thế, thị trấn đã trở thành một nơi để các tín đồ hành hương. Nhưng sự việc dần dần lắng xuống, thế nên khách hành hương chỉ còn là cảnh lâu lâu mới có .
Cũng trong khoảng thời gian ấy, Megumin đã mời tôi tới phòng em ấy, nhưng luôn có việc gì đó xảy ra vào mỗi tối. Việc đó thật sự rất phiền phức.

Đầu tiên thì một đêm nọ, Aqua bảo nhỏ muốn tiệc tùng. Qua đêm tiếp theo, cô ta kéo Megumin vào phòng mình và cùng chơi game suốt cả đêm. Đêm sau nữa thì, Megumin tuyên bố một thứ kì lạ (“ Ở Axel này, chúng ta là những quý cô danh giá, thế nên đôi khi cũng nên tổ chức vài buổi tâm sự giữa con gái với nhau chứ”), rồi ẻm thức với Aqua suốt đêm. Và mỗi ngày sau đó, em ấy đều dành hết thời gian với Aqua….

…Hay tối nay tôi cứ việc trói con bé lại cho rồi?

Sau khi xong bữa sáng, tôi xét tới việc đó trong khi xem Aqua mãi mê vuốt ve Zell đại đế trên đùi nhỏ.

Darkness, người chỉ có tài nấu trà là tôi công nhận được, đã xuống bếp làm ít trà sau bữa ăn. Trong khi đó, Aqua đang mân mê con gà trên đùi với một vẻ mặt mãn nguyện.

Hẳn cô nàng đang tưởng tượng mình đang vuốt ve một con vật nuôi cao cấp như những người giàu thường làm trong phim, nhưng Zell đại đế chỉ là chú gà con nổi cáu điên cuồng mổ vào những ngón tay cố rướn tới mà thôi.
“Vậy, dạo này em đang tính toán gì thế, Megumin? Em hay táy máy với một thứ anh chưa từng thấy bao giờ nhỉ.”

“…Thứ này ạ? Đây là một truyền thống của Hồng ma tộc, 1 tấm bùa hộ mệnh với đặc tính ma thuật. Anh để tóc của người sở hữu những ma pháp mạnh vào một lá bùa và đưa cho một đồng đội. Có thể chỉ giúp trấn an tinh thần thôi, nhưng em vẫn muốn tặng anh thứ này vào hôm sinh nhật, vì anh chết hơi nhiều rồi đấy.”
Đúng thật là tôi thường xuyên là người thăng thiên, nhưng tôi có cảm giác việc nhận lá bùa này sẽ chỉ làm cái death flag của tôi to ra thôi thì phải!!?

“Nghe hay đấy. Tóc của ai cũng được à? Và nó có phải loại mà ta để càng nhiều tóc vào thì càng hiệu quả không…?”
Darkness đã quay lại. Cô nàng rót nước vừa đun vào ấm.
Megumin giải thích cho Darkness trong khi chăm chú cho tóc vào bùa:

“Phải, sẽ hiệu quả hơn đó ạ. Đó là lý do tại sao chúng em đưa cho những người lên đường hạ Quỷ Vương một lá bùa với tóc của mọi người trong làng đấy. Có nhiều tóc đến độ nó sắp bung ra, nó hẳn đã có tác dụng. Và nhân tiện, lá bùa này không chỉ bảo vệ chủ nhân nó, mà còn có tác dụng tuyệt hảo trong việc bảo đảm tư trang của chị không bị trộm nữa. Và kể cả chị có để mất nó, người nào đó sẽ đến trả lại ngay.”

Tôi thấy đúng hơn là việc nhìn thấy một cái bùa với đầy tóc nhô ra sẽ làm bất cứ tên trộm nào cũng ghê tởm đến mức khỏi dám chôm chỉa, và nếu có ai đó nhặt được, họ ắt sẽ sợ bị mấy thứ kì quặc ám mà cố trả lại càng nhanh càng tốt.
Ngay lúc đó, Darkness bứt ra một sợi tóc dài vàng óng.

“Em cho thứ này vào chung dùm chị được không? Mà chị không sở hữu ma thuật mạnh, nên chắc là sẽ không có tác dụng gì lắm đâu.”

Darkness nói và chìa sợi tóc ra cho Megumin.
Em ấy nhận lấy và vui vẻ nhét nó vào trong lá bùa.
“…..”
Mọi người theo lẽ thường liền chuyển hướng sang Aqua.

Aqua, đang xuýt xoa vì đau sau khi bị Zell đại đế mổ vào ngón tay, nhận ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm, lại nhìn xung quanh e ngại
“….? Cái gì? Các người vô lễ tới mức tính xin ít tóc của một nữ thần như tôi sao? Nghe cho kĩ đây, tóc của một nữ thần là vật rất thiêng liêng và quý hiế-“

“Dẹp mấy thứ vớ vẩn đi, đọc lại tình huống chút và đưa nó đây! Lễ hội đã kết thúc rồi mà cô vẫn nói như thể mình là một nữ thần à?!”

“Tôi hổng muốn…! Thôi, tôi hiểu rồi, đừng giật tóc tôi như thế nữa mà!  Đau quá,ít nhất phải dùng kéo cắt một nhúm chứ !”
Tôi dùng vũ lực giật một sợi tóc khỏi đầu Aqua và đưa nó cho Megumin dùng trong lá bùa.

Người Nhật cũng có truyền thống để tóc vào bùa hộ mệnh, nên tôi cũng quen với điều này rồi.

Darkness cười gượng khi nhìn Aqua và tôi, sau đó rót trà cho mọi người.
“Vậy giờ, Kazuma, hãy nhận thứ này. Nó chỉ giúp thoải mái tinh thần, nên anh cứ cho nó vào một chỗ nào đó trong hành trang của mình là được.”
“Ồ, tất nhiên rồi, cám ơn nhé!”

Tôi nhận lấy bùa hộ mệnh từ Megumin, nhưng giữ nó trên người thay vì để mặc nó trong túi tôi trên phòng.

“Tóc của tôi có tác dụng lắm đấy, nên cậu hãy liệu hồn mà quý trọng lá bùa đó đi. Bằng không cậu sẽ phải nhận sự trừng phạt của  thần linh đấy.”
“Liệu mang thứ này bên mình có làm tôi đần ra hay thu hút lũ undead không?”
“….Này, Darkness. Cô đã hứa rồi đó, giúp tôi dựng một cái chuồng cho Zell Đại Đế nha, được không?”
“Này, nói tôi biết đi! Liệu mang cái này theo tôi có thu hút lũ undead không hả?!”

Aqua lờ câu hỏi của tôi, nắm lấy tay Darkness và chạy vụt ra ngoài.
Tôi thở dài dau khi bị bỏ lại ở phòng khách. Megumin mỉm cười hạnh phúc khi xem tôi.
“Này sao lại nở nụ cười khả ố thế hả? Em lại đang nghĩ đến thứ gì đó không đứng đắn à?”
“Không! Em đâu có nghĩ gì kì quặc đâu, và đây không phải là nụ cười khả ố! Em chỉ đang cười nhẹ nhàng thôi!”

Megumin lớn tiếng đáp lại trong khi nhấm nháp tách trà đang giữ trên hai tay.
Và cuối cùng tôi cũng nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình.
Dù dạo này đã có đủ loại trở ngại xảy ra, nhưng hiện tại chỉ có hai chúng tôi một mình với nhau.

Chuyện quan trọng mà Megumin muốn nói là gì nhỉ?

“Sao bỗng nhiên anh lại im ắng thế? Không lẽ anh thấy lo lắng khi chỉ có hai ta sao?”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Megumin liền châm chọc.
Sao, bộ tôi là người duy nhất cảm thấy bồn chồn ở đây à?
Bộ tôi là kẻ duy nhất quan tâm tới việc chỉ có hai chúng tôi cùng ở trong một căn phòng to lớn thế này sao?

“Anh chỉ thấy hơi lo tí về những lời em nói khi nãy, rằng em có gì đó muốn nói với anh thôi. Err, không, anh cũng không thật sự thấy lo đâu, được chứ? Anh không có mấy mong đợi kì quặc hay gì cả đâu, em cũng nâng cao kì vọng của anh rồi cho anh leo cây ngay sau đó được kha khá lần rồi mà.”
Tôi lên giọng để bào chữa cho mình.

(ED: Đớp thính cho lắm vào rồi than :v )

Megumin nâng tách trà lên miệng và cười khúc khích.
Sao chỉ một hành động cỏn con thế lại khiến mặt tôi nóng bừng cả lên nhỉ?
Có chuyện gì với tôi thế? Có phải tôi đang chú ý Megumin nhiều hơn vì lâu lâu em ấy lại tỏ vẻ như đã thích tôi rồi không ?

Chết tiệt, tôi là loại đàn ông gì đây, bị một nhỏ loli quay mòng mòng thế này…?!
Mặc kệ những rối bời trong tôi, ánh mắt của Megumin thoáng dao động
“Chuyện em muốn nói với anh là…”
Ngay khi con bé chuẩn bị nói điều đó,
“Xin lỗi, Megumin! Aqua đang gọi em kìa, em có thể qua đây một lát không? Nhỏ bảo chị quá vụng về và vô dụng nên cần em thế chỗ…! Nguyên văn lời nhỏ thì, ‘Tôi không nhờ cậu ra để phá cái chuồng, tôi cần cậu giúp tôi dựng nó! Vào kêu Megumin ra đi, và xử lý luôn tên Kazuma lười biếng kia để hắn không xen vào việc của tôi ha!’…”
Darkness chạy tọt vào trong trông như muốn khóc tới nơi vậy.

…Tôi nên nói sao nhỉ? Canh giờ ‘chuẩn’ phết nhỉ.
Không, phải nói là quá hoàn hảo luôn ha?
“Không phải giờ là dịp để tôi tỏa sáng sao? Tôi mới là chuyên gia về kĩ năng chế tạo mà, vậy sao nhỏ lại nhờ Megumin thế hả?”

“Không, tôi cũng nói với cô ấy thế rồi. Nhưng nhỏ lại bảo kiểu gì cậu cũng sẽ làm mấy chuyện không cần thiết, và làm nhà Zell Đại đế trông như cái bếp lò hay đại loại thế.”
Con đó hiểu tôi thật.
“Em sẽ trở lại ngay vậy. Xin hãy trông chừng Kazuma nhé, Darkness”
“Này, thế có nghĩa là gì hả? Nếu là xem chừng thì, phải đổi vai của bọn này lại chứ.”
Megumin rời đi với một nụ cười trong khi nghe lời kháng nghị của tôi.
Ugghhh, cái tình huống này bị sao thế?
Tôi có cảm giác như đang bị đùa giỡn ấy.
“…Này Kazuma, giữa cậu và Megumin có chuyện gì thế?”

Darkness, nãy giờ đứng ngoài nghe cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, đột nhiên buộc miệng nói thế…
Kể cả cô nàng có hỏi thế đi nữa thì… Tất cả những gì Megumin làm chỉ là cảm ơn, và nói rằng em ấy thích tôi theo một cách bảo đảm là như trêu đùa nhau ấy..
Vậy nên kết luận là:
“Chả có gì cả.”

“Không thể nào! Nếu giữa hai người không có chuyện gì, thế thái độ của Megumin dạo này là sao chứ?! Tôi dã nghe từ Aqua rồi, nhỏ bảo cậu cứ tìm gặp Megumin trong phòng em ấy mỗi đêm. Cậu đã làm gì em ấy ở đó à? Cậu đã tính bóc tem con bé hồi ở Làng của Hồng ma tộc mà nhỉ!”
Một lời quở trách không biết từ đâu bay tới.

“Tôi đã nghĩ về chuyện này được một thời gian rồi, nhưng mà mấy người nghĩ tôi là hạng người nào vậy? Coi chừng, không thì ‘Steal’ của tôi sẽ khiến các cô nếm mùi đau khổ à. Và tôi không có nói điêu nhé. Tôi thật sự không rõ cô đang ngụ ý gì, nhưng mấy thứ cô tưởng tượng không có xảy ra đâu.” Sau khi nghe tôi nói xong

“…Tô-Tôi đang nói về, cậu biết mà, chuyện đó đó…Cậu hiểu rõ tôi muốn nói gì, nhưng vẫn muốn tôi nói toạc ra ư? Cái đó….Như hôn Megumin, hay đại loại thế và còn…sờ soạng ngực con bé…!”
Darkness e thẹn đáp.
Tôi vẫn không hiểu nổi chuẩn xấu hổ của cô nàng này.
“Không, hoàn toàn không hề có hôn hít hay sờ soạng gì cả. Cô đang coi rẻ tôi hơi nhiều đấy. Nhìn vào mắt tôi xem, trông có giống đang nói dối không hả?”

Darkness chăm chằm nhìn vào đôi mắt trong sáng của tôi, và dần lộ ra một biểu cảm ngượng ngùng.
“ …Ugh. Trông chúng đen tối khiếp, nhưng …. có vẻ cậu không nói dối. Cho tôi xin lỗi, vậy chắc là không có gì thật. Nhưng sau khi thấy Megumin cư xử như thế, tôi chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra mà…. Không, không có gì đâu, đừng bận tâm.  Tôi thật sự xin lỗi…”
Ngượng ngùng, Darkness hạ giọng của mình.
Rồi nhỏ đứng dậy, trấn tĩnh bản thân, và khoanh tay lại, vô tình tạo ra tác dụng phô trương bộ ngực của bản thân .

“Gần đây, cậu và Megumin đều hành động rất kì quặc. Tôi chỉ lo là hai người đã ‘vượt rào thôi!”
Darkness vừa nói vừa bước những bước dài tới chiếc ghế bành và ngồi xuống.
Rồi cô nàng rót trà vào tách của mình.
Như thể lòng vừa trút bỏ được một gánh nặng lớn, Darkness vui vẻ uống tách trà của mình.

Cảm thấy như bị ra rìa khi nhỏ toàn nói chuyện một mình, tôi khẽ càu nhàu:
“…Ờ, mà tôi không muốn nghe điều đó từ một ai đó đã cưỡng hôn người khác không xin phép đâu. Tôi vẫn khá bình thường so với cô nàng quý tộc biến thái nào đó nha.”
Sau khi nghe những gì tôi nói, Darkness phun cả trà ra:

“Này…! Cô làm gì thế, phun đầy lên người tôi rồi này!”
Tôi cởi cái áo dính đầy trà ra và bắt đầu vẫy mạnh nó.
“Khụ! Ặc khụ! Khụ…!”
Darkness đứng dậy ho sặc sụa và lau miệng bằng khăn tay.

“S-Sao cậu! Tự dưng cậu lại nói gì thế hả?! Đúng là một lời buộc tội vô duyên….! Nó hoàn toàn…vô căn cứ…”
Mặc dù nhỏ bắt đầu giận dữ hét lên, Darkness dần im lặng.
Hẳn là đã hiểu rõ tôi đang nói về điều gì, cô nàng lảng đôi mắt đẫm lệ của mònh đi và quay mặt ho.

“Oh, thế cô đã hiểu tôi muốn nóo gì rồi à, đồ dâm đãng. Dĩ nhiên cô hiểu rồi, cô là người đã làm đủ thứ kì cục trong khi thở hổn hển mà nhỉ! Cô luôn nói những thứ không dành cho trẻ em dưới 18, nhưng khi những thứ đó thật sự xảy ra thì lại lo sợ, đúng không hả? Này, nếu muốn biện hộ thì nói gì đi chứ!”

Tôi bắt chước giọng điệu một nhân vật nọ ai cũng biết. Darkness ngồi xuống ghế với hai bàn tay úp lên mặt.

Cô ta chắc đang run lên vì xấu hổ.
Nhưng sau khi để tay xuống, cô nàng đưa ra một vẻ mặt bình tĩnh nhưng vẫn có chút ửng đỏ, nhưng ngoài ra thì vẫn như thường.
Nếu là lúc trước, cô nàng ắt sẽ bỏ chạy và tự nhốt mình trong phòng khi cuộc nói chuyện tới kuwsc này. Nhưng qua thời gian dài ở cùng nhau, Darkness đã dần trưởng thành.

Cô ấy hờ hững tự rót cho mình thêm một tách trà, chậm rãi nhấm nháp nó, và nói:
“Đó là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi vì đã xem nhầm cậu là một tên quấy rối. Hơn nữa, từ nay tôi sẽ cư xử giống một quý cô hơn nên là…..Xin hãy bỏ qua cho tôi.”

“Oh, ờ, dĩ nhiên…. Xin lỗi, tôi đã hơi quá lời. Cứ quên việc này đi…”
Cô nàng Darkness từng chỉ biết che mặt và bỏ chạy trong xấu hồ giờ đã trưởng thành hơn tí rồi.

“Bên cạnh đó, có một gói hàng cho cậu này. Đó là cái thùng ở cạnh cửa vào đấy.”

Như muốn che giấu điều gì đó, Darkness uống tách trà không-biết-thứ-bao-nhiêu và chuyển chủ đề.
Trông bề ngoài thì cô ấy khá bình tĩnh, nhưng trong lòng nhỏ có lẽ đang dậy sóng.
“Oh nó tới rồi à. Tôi đã ăn nhiều loại thức ăn nhiều điểm kinh nghiệm, nên là cấp độ của tôi cũng tăng theo. Đó là lí do tôi đã đặt thêm vài trang bị mới phù hợp với một mạo hiểm giả kì cựu… Cơ mà, nếu cứ tống trà vào bụng như thế, chắc chắn cô sẽ làm bạn với bồn cậu sớm đó.”

“C-Cậu không thể tế nhị hơn được à…?”
Trong khi tắm mình trong ánh mắt căm thù của Darkness, tôi vội lục cái thùng và lấy ra cặp giáp tay nhẹ mà chắc, giáp chân và giáp ngực.
“Ồ nó đây rồi! Trông tuyệt đấy!”
Tôi nói trong khi lấy ra món cuối cùng trong thùng, một sợi dây thừng.

——Tôi có một  kĩ năng gọi là “Bìn”.

Gần đây nó đã trở thành kĩ năng chính của tôi. Nếu kĩ năng này thành công và sợi dây đủ chắc chắn, nó có thể bắt giữ mọi đối thù.
Khả năng thành công của nó có vẻ dựa trên ‘May Mắn’, nên là cơ chế của nó cơ bản là được dành riêng cho mình tôi.

Cho tới giờ tôi toàn dùng một sợi thừng bằng cước đặc biệt, nhưng biết rõ là ‘Phòng bệnh hơn chữa bệnh’, tôi đã đặt làm một sợi dây với độ bền cao nhất.

Sợi dây hợp kim Mythril này có thể trói được cả linh thể nữa. Đúng là hàng ngon.

“Nó là dây chơi SM à?! C-Cái sự lấp lánh ấy ! Chùng làm bằng Mythril sao!?”

Trong lúc tôi cầm sợi dây với vẻ mặt hài lòng, tôi nhận được câu hỏi đầy sự phấn khích đến từ một con biến thái bắt đầu đỏ mặt xấu hổ ngay khi trông thấy một sợi dây đặt làm.

Và con biến thái này, trong lúc nhìn chằm chằm sợi dây đầy ghen tị, bắt đầu làm nũng.

“Erm… Kazuma, tôi vô cùng quen thuộc với kĩ năng Bind. Vậy thế này thì sao,sao không thử xài sợi dây mới của cậu? Giờ mới nhớ, tôi chưa bao giờ được trải nghiệm ‘Bind’ của cậi cả. Với tư cách một thành viên cùng nhóm, không phải sẽ tốt hơn nếu tôi rõ sức mạnh kĩ năng của đồng đội mình sao?”

Nữ tặc biến thái cứ hết liếc sang tôi rồi tới sợi dây.

“Không phải cô vừa nói rằng cô sẽ “hành xử nữ tính hơn từ giờ” sao? Và cô hẳn cũng biết cái này là dùng để trói những con quái vật cực mạnh. Nếu cô thèm ‘Bind’ tới thế thì, xài đại sợi dây nhỏ hơn trong tủ đi.”

Tôi nói thế rồi di chuyển để lấy sợi dây trong tủ ra góc phòng khách.

“Không, nó phải là sợi này!…  Ý tôi là, sợi này cũng được. Cậu bảo nó chỉ được dùng với lũ quái vật mạnh mẽ, nhưng nó sẽ hữu dụng tới đâu nếu còn chẳng chặn nổi tôi? Không tốt lắm, tôi đoán thế? Nên là thử trói tôi trước xem.”

Nữ cuồng dâm ngắt lời tôi, rồi đỏ mặt nhìn tôi trong sự háo hức và phấn khích.

Kể cả khi cô ta nói thế, tôi có thể khống chế cả một con quái vật khủng như Kowloon Hydra chỉ với sợi dây bằng thép chất lượng thua xa cái trên tay. Vậy việc gì phải thử.

Nhưng nhỏ biến thái ấy còn chằng cần nghe câu trả lời, cô ta chỉ đứng trong phòng khách với một vẻ mặt hưng phấn thôi.

“…Mà, không phải cô nói ‘phải là sợi này’ sao ?

“Không, tôi đâu có…”

“Không, cô chắc chắn đã nói thể.”

“Không, đã bảo là không có mà… Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, nhanh lên! Cậu đang cố cám dỗ tôi bằng cách trưng ra sợi dây vừa chắc, vừa cứng, vừa nặng ấy à?”

Đối mặt với con nhỏ dâm không thèm giấu này, tôi miễn cưỡng đứng lên.

Tôi kéo mạnh sợi dây để xác nhận sức mạnh của nó, rồi quay sang Darkness.

Khá trùng hợp, tôi vừa cởi chiếc áo đẫm mồ hôi ra, thế nên giờ tôi chỉ mang độc trên người cái quần short.

Mặt khác, Darkness thì đang mặc chiếc áo hở cổ giúp tôn lên thân hình của nhỏ cùng với váy bó. Cô ta trông giống những cô gái công sở ở Nhật hơn là một tiểu thư quyền quý.

Người ngoài nhìn vào hẳn sẽ thấy chuyện này khá là khiếm nhã nhỉ.

Nhìn thấy tôi để ngực trần cầm dây, mặt Darkness lộ ra những biểu cảm ngượng ngùng.

“N-Này, Kazuma, ít nhất thì cậu mặc áo vào được không? Chỉ cần nghĩ đến việc bị trói bởi cậu trong tình trạng đó đã làm tôi muốn ói rồi….”

“Giờ cô còn nói cái củ lạc gì thế?”

Tôi giơ sợi dây ra trước mặt con dâm đãng hết thuốc cứu trên mọi phương diện.

“Sẽ khá rắc rối, nhưng tôi sẽ sử dùng phần lớn ma lực để khiến skill ‘Bind’ kéo dài lâu nhất có thể. Rồi tôi sẽ quăng cô cùng cái mồm chuyên nói xàm của mình sang bên!”

“Cái gì?! Vậy là trói tôi bằng thừng vẫn chưa đủ với cậu à, cậu còn muốn quăng tôi xuống đất nữa sao?! Còn trái bóng nhỏ để chặn họng tôi nữa thì sao? Cậu có cần nó không? Cậu sẽ làm gì nếu tôi la lên vì đau khi đang bondage hả?” ( Hỏi google-sama để biết thêm chi tiết)

“Cô tỡm khiếp đấy.” “Bitch!!!”

Như mọi khi, nhỏ dâm đãng của nhóm chúng tôi vẫn rất sung sức.

Tôi nên trói và để cô ta sang một bên, sau đó đi kiểm tra Aqua và Megumin thôi.

Hay đúng hơn là, đi báo đời cả hai đứa.

Tôi chỉa sợi dây vào Darkness——

“Bind!!”

Tôi hét lên và quăng dây.

Sợi dây trong tay tôi bay về phía Darkness và trói cô ta lại.

“Cái..! Chuyện n..! Ugh… Ahhh?!”

Darkness giờ đang bị trói la lên.

Tôi cũng đớ người như cô ta.

Hay chính xác hơn thì tôi đã bị mê hoặc.

Hay đúng hơn nữa thì, tôi đang chiêm ngưỡng một cảnh tượng tuyệt vời.

“…Hah, hah… hah…! Sa-Sao cậu…! Sao cậu luôn làm những thứ vượt xa mong ước hoang dại nhất của tôi thế hả… ?! ”

Sợi dây trói Darkness chừa lại “cặp bưởi” của nhỏ ra, chỉ càng làm chúng nổi vật lên khi nhỏ thở hổn hển một cách gợi tình.

Với hai bàn tay đã bị trói chặt, Dảkness đang quỳ trên thảm một cách yếu ớt. Hẳn là do lực trói quá mạnh.

Từ lưng đến vai Darkness đều đã bị khống chế. Ngực cô nàng được sợi dây mạnh mẽ làm nổi bật khi cô ta nằm sấp xuống sàn với khuôn mặt đỏ ửng. Nhỏ trông dâm đãng đến nỗi chắc chắn sẽ không lạc loài nếu xuất hiện trên bìa mấy cuốn tạp chí loại đấy ấy.

Việc này tệ thật.

Rất tệ.

Nếu họ thấy Darkness thế này, Aqua và Megumin chắn chắn sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ vô hồn mất.

Nó tệ đến nổi khó có thể diễn đạt bằng lời.

Tôi không định trói cô ta theo cách buff vếu thế này. Nhưng sau khi xét việc tôi toàn thó nhầm quần lót khi sử dụng Steal lên phụ nữ và cách Bind hoạt động bây giờ, tôi có cảm giác những skill tôi học được đều đang lầm lạc hết cmnr.

Tôi ngồi xổm xuống và nói với Darkness, người đang quằn quại và thở hổn hển đầy khó khăn.

“Này, cô ổn chứ? Tôi không biết nên giải thích sao, nhưng tôi thật sự đã kìm sức lại với đòn Bind ban nãy rồi đấy…”

“Cái này… cậu chưa hết sức sao…?! Kazuma… Lần tới, tôi sẽ trả công cho cậu. Tôi sẵn sàng trả đấy, nên đừng có mà kìm lại đấy!”

Dảkness làu bàu mấy câu ngu ngốc… Và rồi…

Tôi cảm thấy có gì đó đang đến từ phía sau.

Đây có lẽ là báo động từ kĩ năng Enemy Detection mà tôi đã mài dũa bấy lâu.

Đáng lẽ nó chỉ cảm nhận được quái vật hay kẻ thù có ác ý.

Nhưng kĩ năng mà tôi luôn dựa vào này hẳn là đang cảnh báo chủ nhân nó về nguy hiểm gần kề.

Tôi lập tức làm theo bản năng…!

——Tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

『Pheww, mệt thật. Nghỉ chút nào. Làm tốt lắm, Megumin!』

『Chị bảo mình mệt ư…không phải chị toàn chơi với Zell Đại Đế suốt hô…. Hmm ?

Cùng lúc đó, tôi cũng nghe thấy giọng của Megumin và Aqua.

“Huff…huff…huff…”

Vẫn bị trói, Darkness đang nặng nhọc phà hơi vào tay tôi.

『 Kazuma và Darkness không có ở đây, họ đi đâu rồi nhỉ?』

Giọng bối rối của Megumin vang lên.

『 Theo đôi mắt sáng rõ của tôi, cả hai chắc đang chơi cờ trong phòng một trong hai người rồi』

Theo sau là giọng Aqua trong khi cô ta vội đi đâu đó.

Chắn nhỏ đi kiểm tra phòng của Darkness và tôi rồi.

Tiếng lách cách của đồ sứ có thể được nghe thấy từ phòng khách. Megumin hẳn đang uống trà trên ghế sofa.

Tôi đã túm lấy Darkness và trốn vào trong tủ đồ chật hẹp vừa kịp lúc. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm cơ thể nhỏ trong khi xem xét nên làm gì tiếp theo.

Thật tình thì, bị phát hiện bây giờ còn tệ hơn khi nãy cả chục lần.

Mà sao tôi lại trốn nhỉ?

Tôi có làm gì sai đâu nào.

Tôi chỉ thực hiện yêu cầu của Darkness thôi mà.

… Không, không đúng. Tôi đã hứng lên khi thấy biểu cảm đầy thõa mãn của Darkness.

Có lẽ tôi trốn vì thấy tội lỗi.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Megumin sẽ hiểu mà.

Darkness muốn bị trói là việc trong tầm hiểu biết của em ấy mà.

Và chuyện tôi ở cởi áo cũng là thứ thường thấy.

Không…thế không ăn thua đâu.

.

Tôi nghiêng qua phía Darkness và thì thầm vào tai nhỏ:

“Này, Darkness, mọi thứ rắc rối thế này là do yêu cầu kì quặc của cô đấy! Sẽ rất khó xử nếu họ thấy chúng ta thế này, cô hiểu mà nhỉ?”

Nghe thấy thế, Darkness gật đầu cùng đôi mắt đẫm lệ.

CLGT, tôi nhớ tình huống thế này đã từng xảy ra rồi nhỉ.

À, phải rồi, là khi tôi lẻn vào dinh thự nhà Dustiness và đè nhỏ xuống giường.

Sao tôi lại che miệng cô ta y như lần trước vậy trời?

“Được rồi, giờ thì ta hãy nghĩ cách giải quyết vụ này thôi. Nghe này, tôi sẽ thả tay ra, được chứ?”

Tôi vừa nói vừa bỏ tay ra.

“!? Ow! C-CÔ…! Nhả ra, sao cô dám cắn tay tôi hả! Đau đấy, con ngốc này!”

Vừa định thả tay ra, tôi lại bị cắn. Tôi vung tay qua lại để gỡ miệng Dảkness ra.

“Cô làm cái quái gì thế?! Nhìn này! Có cả dấu răng đấy!”

“… Nếu tôi không cắn thứ gì đó… tôi sẽ… không chịu.. được…”

Darkness cố nói gì đó điên rồ trong khi thổn thức.

Nhỏ này bị gì vậy? Hi vọng là cô ta không học thêm bản năng nào nữa.

Khi tôi thắc mắc liệu nhỏ đang dần kì quặc hơn vì bị áp lực tới giới hạn thì―

Tôi nhận ra sắc đỏ trên khuôn mặt cô ấy không phải là của sự dâm đãng khi nãy.

Nó là màu đỏ xấu hổ, như thể cô nàng có thể khóc bất cứ lúc nào vậy.

“Tôi muốn đi toilet…”

“Tôi đã nói gì nào? Nếu cô uống nhiều trà tới thế, cô sẽ phải làm bạn với cầu tiêu đấy!”

Phần 3

Cảnh hiện tại là trong một chái tủ đồ tối tăm và chật hẹp.

Darkness bị trói đang dần đỏ lên trông thấy.

Và đây không phải kiểu đỏ mặt vì hưng phấn thường thấy của cô ta.

“K-Kazuma… Ka-Kazuma…! Tôi nên làm gì đây, tệ thật, thực sự rất tệ! Nó không còn là chuyện để đùa nữa rồi, chuyện này thật kinh khủng…!”

Darkness, người nửa trên hoàn toàn bị trói, thì thầm.

Cái tủ này chật tới nỗi tôi bị kẹt ngay trên người  cô ta.

“Tất cả là do cô đã không nghe lời và tiếp tục uống trà! Tôi đã luôn nghĩ về vụ này từ lần đầu gặp mặt, nhưng thật ra cô hơi bị đần, đúng không thế? Bộ não cô chỉ toàn là cơ bắp à? Thật đấy, đôi lúc cô khờ ngang ngữa Aqua luôn đấy!”

Nghe tôi nói thế, Darkness trừng mắt nhìn tôi và răng nghiến ken kéc.

Có vẻ như nhỏ lại muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn ép cô nàng vì giờ không phải lúc..

Dạy dỗ cô ta ở đây không có nghĩa lý gì cả.

“Tôi đoán là không còn cách nào khác… Cùng ra khỏi đây rồi giải thích cho rõ nào. Megumin không phải con ngốc cố chấp như cô, ẻm sẽ hiểu nếu ta giải thích rõ ràng. Ra bây giờ ta sẽ bớt được rắc rối về lâu dài.”

“Tôi muốn có cuộc nói chuyện dài và rành mạch về ấn tượng của cậu về tôi, nhưng việc đó có thể để sau. Erm… Có thể cậu không biết, nhưng tôi đã nói đủ mọi điều khi ở một mình với Megumin…  D-Dù sao thì, mọi chuyện sẽ rất tệ nếu em ấy thấy chúng ta thế này nên là đợi một chút đi nhé!”

Họ rốt cuộc đã nói những gì khi tôi vắng mặt vậy hả?

Giờ nghĩ lại, Megumin cũng từng bảo là em ấy đã nói rất nhiều về tôi với Darkness.

“… Không còn cách nào khác. Chúng ta đành phải chờ thêm một chút nữa.”

“Này, đưa tôi thứ gì đó để cắn đi! Tôi phải nghiến răng để chịu đựng điều này đó!”

Tôi biết tình hình đã rất tệ, nhưng tôi vẫn nhét vào miệng Darkness một chiếc khăn tay thay cho mấy quả bóng chặn miệng.

Và rồi chúng tôi cứ thế chờ trong chiếc tủ đồ tối tăm.

Tôi nhớ là Aqua và Megumin nói họ định nghỉ ngơi một lúc.

Nếu thật vậy, chúng tôi chỉ cần đợi cả hai nghỉ xong rời đi.

Tiếng ai đó đang chạy có thể nghe rõ bên kia căn phòng.

“Họ không có ở đây. Bỏ tên đã bộc lộ sức mạnh hikikomori của mình sau khi lễ hội kết thúc và chuyển job sang cặn bã qua một bên, kể cả người đáng lẽ đang theo giám sát hắn cũng biến mất luôn!”

Tôi sẽ nhớ điều này. Tối nay, nhất định tôi sẽ ‘cải tạo’ cái chuồng gà của con này.

Gần đây, tôi có thể toàn ăn không ngồi rồi thật, nhưng cô ta gan lắm mới dám gọi tôi là rác đấy.

“Chuyện gì đã xảy ra với họ? Không lạ gì khi tên lười như Kazuma đi lang thang, nhưng chuyện Darkness biến mất mà không nói lời nào sau khi tôi nhờ cổ trông chừng hắn thì thật sự rất lạ…”

Họ thật sự nghĩ tôi là tên vô trách nhiệm chỉ thích đi lang thang chơi đùa thôi à?

…Rồi

“…Ugh! …Ugh!”

Darkness khẽ rên như đang muốn nói gì đó?

Giờ nhìn kĩ lại, cảnh Darkness đẫm mồ hôi, thở dốc, và bị nhét trong một cái tủ đồ nhỏ bé  trông rất là dâm đãng.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ cổ cô ấy.

Ở trong tình huống này bên trong phòng kín không phải chuyện đùa đâu… Woah!

“Này, này, cô đang làm gì thế? Đừng cựa quậy nữa!”

Tôi thì thầm với Darkness, người vừa đột ngột chuyển động, và lấy chiếc khăn tay khỏi miệng cô ấy.

“…Ah! T..Tôi không thể…! Chuyện này  nghiêm trọng hơn tôi nghĩ…!”

“Nào, cố lên đi! Mấy nhỏ kia chỉ nghỉ giữa chừng một lát thôi, họ sẽ đi trước khi cô nhận ra ấy mà!”

Tất cả đều là lỗi của Darkness vì không chịu đựng cho đàng hoàng trong cái hốc chật hẹp, nóng nực này. Đó là lý đo tại sao hai chúng tôi lại đỏ mặt rồi đổ mồ hôi, làm mọi chuyện trông càng tệ hơn.

“Không phải tôi nói rồi à?! Đây là  lý do tại sao chúng ta nên ra ngoài khi nãy đấy, đúng chứ?”

“T, Tôi xin lỗi…! N-Nhưng…!”

Không để Darkness kịp nói lời nào, tôi nhét cái khăn lại vào mồm cô ta.

Khi nãy thì vẫn ổn, nhưng với tình trạng của Darkness bây giờ, tôi không thể để cô ta ra ngoài.

Mồ hôi khiến chiếc áo hở cổ của nhỏ dính vào da thịt. Dù hai người kia có hiểu được là thật sự không có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ nhìn tôi với cặp mắt khinh bỉ vì đã trói Darkness trong tình cảnh này.

Cuối cùng tôi và Megumin cũng có lại tâm trạng thoải nái với nhau, tôi sẽ không để con ngốc này làm công sức của mình đổ sông đổ biển đâu!

Khi tôi đang nghĩ thế, sức chịu đựng của Darkness dường như đã đến giới hạn. Cô ta bắt đầu cựa quậy bên dưới tôi, cố gắng thoát ra.

Tôi hốt hoảng ngăn cô ấy lại và nói nhỏ:

“Hey, bình tĩnh đi! Mọi chuyện sẽ ổn thỏa nếu cô cố nhịn. Suy cho cùng, cũng là lỗi của cô vì không nghe lời khuyên của tôi mà! Cho nên là ở yên đấy!”

Darkness ngoan ngoãn nghe lời, rồi nhắm mắt cam chịu.

Sẽ chẳng có gì hay ho nếu chúng tôi bị tìm thấy trong tình cảnh này, thế nên tôi lấy chiếc khăn tay ra lần nữa và nói:

“Này, đừng có nhắm mắt lại thế! Ugh, cô cũng thế này hồi tôi lẻn vào dinh thự nhà cô nữa, cô toàn dễ dàng từ bỏ trong mấy lúc thế này thôi! Nghe này, do cô ngốc quá thể nên tôi sẽ giải thích cho mà nghe. Nếu giờ cô phóng ra khỏi tủ, mọi chuyện sẽ rất khó xử. Nếu Aqua thấy cô, cô ta chắc chắc sẽ rêu rao với mọi người trong hội là, ‘Tin nóng hổi đây! Kazuma ngực trần và một Darkness bị trói đã cùng trốn trong tủ quần áo, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi! Tôi sẽ để trí tưởng tượng của mọi người đoán phần còn lại!’. Ờ, thứ gì đó giống vậy đấy!”

“Ugghhhh…”

Nghe tiếng rên khóc của Darkness, tôi sử dụng số ma lực còn lại để xài Freeze nhằm làm diệu đi cái đầu nóng của mình.

Cái tủ quá ngột ngạt, nên Darkness nhìn tôi đầy ganh tị. Nhưng nhỏ cũng không xin một cái Freeze luôn.

Có vẻ nhỏ cũng hiểu rằng sẽ rất nguy hiểm nếu nhỏ đột nhiên hạ nhiệt trong tình cảnh này. (Editor: Tưởng tượng cảnh bạn đang nhịn mà một luồng gió mát ùa tới đê :v )

Loay hoay một hồi, Darkness bảo….

“N-Này Kazuma… Dù mọi chuyện đang thế này, tôi thật sự đang tận hưởng cảm giác kiềm chế bàng quang của mình. Tôi có kì cục không?”

“Được rồi, chỉ cần cô ngưng nói nữa thôi. Và cố ngậm miệng mình lại dùm đi.”

Trong khi tôi đang la mắng con nhỏ biến thái hết thuốc chữa  này, tiếng một cuộc trò chuyện vang lên từ bên ngoài tủ.

『Chuyện gì thế? Megumin, em tính làm bao nhiêu là bùa hộ mệnh vậy? Em tính nhồi hết vào túi của Kazuma tới khi nó đầy luôn hay sao thế?』

『Không, mấy cái này là cho tất cả mọi người. Đây là của Aqua và đây là của em… Và cái này, lá bùa chắc chắn nhất, là cho Darkness, người luôn bảo vệ chúng ta bằng chính cơ thể mình. 』

Sau khi nghe nhưng lời cảm động từ Megumin, Darkness ngừng cựa quậy.

…Vào lúc đó, suy nghĩ của Darkness và tôi hoà làm một.

Chúng tôi không thể khiến Megumin thất vọng khi thấy cả hai thế này được.

Vẫn ngay bên dưới tôi, Darkness thì thầm:

“…Này, cậu không có cách nào giải quyết tình cảnh này sao? Dù sao nhanh trí cũng là một trong những điểm mạnh của cậu mà. Có kế nào không!”

Ngay cả khi cô nói thế——

Tôi lục soát cái tủ chật hẹp vừa đủ cho hai người này để thử tìm xem có hì xài được không.

…Và tôi đã tìm thấy thứ gì đó.

May mắn của tôi đúng là tuyệt thật.

“Tin vui đây, Darkness! Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết!”

Tôi gọi Darkness và cho cô ta xem thứ mà tôi tìm được!

Một chai nước.

“…! …!!”

“T-thôi thôi! Đừng có cụng đầu tôi mà không báo trước như thế!”

Cô ấy có vẻ khó chịu về cái chai tôi đưa ra.

“Tch… Cô là người đã hỏi tôi có ý nào

không. Tôi quả là không thể chiều lòng cô tiểu thư quyền quý đầy tự trọng đây được…”

Nghe lời chỉ trích thường thấy từ tôi, Darkness ngẩng đầu lên.

“Này, cậu vừa nói gì thế? Tôi từ chối không phải vì sỉ diện của quý tộc, tôi từ chối vì tôi là con gái! Phẩm giá của của người phụ nữ là thứ tôi không thể vứt bỏ được! Ở chỗ quái nào trên đời lại này sử dụng cái thứ này thế hả, đồ biến thái!”

“Ở đất nước của tôi, những người thuộc hàng ‘dũng mảnh’ chuyên việc bảo vệ nhà riêng của họ sẽ dùng mấy chai nhựa giống thế này khi họ không thể rời vị trí của mình.”

“?!”

Trong lúc chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện ngớ ngẩn của mình, thì bên phía đối diện….

『—— Này, Megumin. Em thật sự trông rất hạnh phúc khi làm chúng đó. Nhìn em làm thôi cũng khiến chị vui lây đó.』

Aqua nói với giọng thong thả.

.

『Đương nhiên rồi. Những lá bùa này đều mang theo ước nguyện của em, rằng mọi người sẽ bên nhau mãi mãi… Em cũng rất biết ơn chị nữa, Aqua. Hãy ở cùng nhau mãi nhé. 』

『M…Megumin! Điều này… chị xúc động quá! Chị hiểu rồi, giờ chị cũng không trở lại thiên đường được nữa, nên chị chỉ việc vứt quách bổn phận của mình và tận hưởng cuộc sống hạnh phúc hiện giờ thôi! Kazuma sẽ lo liệu chuyện tiền bạc bằng cách nào đó, thế nên ta hãy cùng vui đùa nhiều nhất có thể và tận hưởng khoảng thời gian ta ở cùng nhau thôiiiiiiiii!』

『Chị vẫn nói về chuyện thần thánh và thiên đường à? Uhmm, ổn thôi, miễn sao chúng ta mãi bên nhau là được.』

Và trong khi họ đang có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ và đầm ấm tại phòng khách,

“Tôi sẽ nói thật, tôi luôn xem cô là một nhỏ quý tộc dâm đãng! Cô sở hữu một cơ thể gợi tình và cảm giác quyến rũ, nhưng sự phòng ngự lại quá cao! Mặc cho bản thân có một thân hình gợi tình tới vậy,  cô cứ toàn ngại ngùng với những thứ kì quặc nhất! Cô bị sao thế? Nói rõ xem, rốt cuộc cô là một con nhãi hư hỏng hay một trinh nữ trong sáng thuần khiết hả! Vừa trinh trắng vừa biến thái là thế nào hả cái con nhỏ nửa vời này?!”

“Okay, tôi không thích lạm dụng quyền lực của quý tộc, nhưng tôi sẽ không nhân nhượng với anh đâu! Tôi sẽ xử tử anh vì dám xúc phạm một quý tộc!”

Darkness, người vẫn đang bị cuộn tròn trong một tư thế mời gọi trong chiếc tủ, đang ngã người về phía tôi với hai tay vẫn bị trói.

Trong khi vẫn giữ tư thế đó, nhỏ đá tôi. Và ở không gian chật hẹp này, né đi là không thể .

“Tới đi nào! Làm được thì cứ thử đi, cô gái trẻ! Cô chỉ là một lính thập tự không hạ nổi một mạo hiểm giả, nghề được cho là yếu nhất đấy. Ồ, ra cô muốn dùng quyền lực của bố mình khi không thể thắng nổi tôi trong trận đấu tay đôi à? Wow, tiểu thư Latanina, cô thật là ngầu đó!”

“Xem ai đang vênh váo kìa! Ngay khi hai người kia rời đi, hai ta sẽ đấu một trận. Tôi sẽ giết anh!”

“Không phải cô vừa cố làm thế à? Nghĩ tới việc một tiểu thư nhà quyền quý mà lại đi đá vào mặt người khác, rốt cuộc cô được giáo dục thế nào vậy hả?! Và cả cách cô nói chuyện cũng thay đổi luôn,  cô quả là một tiểu thư nhỏ nhắn nhể!”

“Ahh, ng-ngừng lại! Đừng ép vào bụng tôi chứ! Tôi mà không giữ lại nổi là cậu lãnh đủ đó!”

Tình hình đang rất cấp bách, nhưng chúng tôi dẹp nó sang một bên và lặng lẽ vào trận.

So với cuộc trò chuyện hoà thuận nơi phòng khách, sự nhỏ nhen của hai đứa tôi hiện ra khá rõ nét.

『——Này, em có nghe thấy tiếng lộc cộc không?』

『Có à? Em không nghe thấy gì hết. Mà này, quay lại làm việc thôi. Hay ta nên kết thúc công việc trước bữa tối và cùng ăn ít thịt nướng đi? Hai người họ tới lúc đó hẳn cũng về nhà rồi.』

『Nghe hay đấy! Dù sao mùa hè cũng là mùa của những buổi BBQ mà. Mà chị cũng muốn nhấm nháp chút bia lạnh nữa! Chị sẽ nhờ cả hai người kia mua nguyên liệu khi họ quay về!』

Cùng trò chuyện thân mật, hai người họ rời khỏi biệt thự lần nữa.

Và ngay khi họ vừa rời khỏi…..

“Tôi không thể tin được cô mà không phải ai khác lại tỏ ra xem thường tôi! Cô chỉ là cái khiên thịt với điểm mạnh duy nhất là cái sự khiêu gợi của bản thân? Sao tôi không nói cô biết mục đích sống duy nhất của cô nhỉ?”

“Tới đi! Cậu toàn “yếu sinh lý” vào những thời điểm quan trọng thế này, nên là thử xem nếu cậu có thể!”

Darkness và tôi đã quên đi mục đích ban đầu, cmvaf tiếp tục cãi nhau trong chiếc tủ chật hẹp dù Aqua và Megumin đã rời đi.

——Tôi thở những hơi thở mệt nhọc trong khi kéo Darkness ra khỏi cái tủ và dựng nhỏ lên.

“Chết tiệt, ta đã lãng phí quá nhiều thời gian cho mấy việc ngu ngốc như ban nãy… Chúng ta đang làm cái quái gì thế… Thôi quên đi, lo đi giải quyết nỗi buồn đi kìa… Ugh, tôi mệt lắm rồi! Tôi về phòng nghỉ tí đây.”

Darkness nhìn tôi với vẻ mặt cũng mệt mõi không kém.

“Thật tình, tôi mới là người lãng phỉ thời gian đây này. Đi mà ngủ đi, đồ lười biếng. Sau khi vào nhà vệ sinh, tôi sẽ ở trong phòng mình cho tới khi Bind hết tác dụng. Sau đó, hai ta sẽ làm một trận nghiêm túc. Tôi không chấp nhận việc bị xem thường tới thế đâu, hiểu chứ?”

Với những lời lẽ đó, nhỏ hướng tới toilet với nửa người trên còn đang bị trói.

…Con nhỏ này thật là…

Tôi hi vong cô ta có thể học dù chỉ là một phần nhỏ nhất từ sự cao thượng của Megumin.

Tôi nhìn Darkness bước đi loạng choạng tới toilet, sau đó hướng về phòng mình ở lầu hai.

Khi tôi nhẹ nhõm đặt lưng lên chiếc giường sau khi vượt qua khủng hoảng, tôi nghe tiếng ai đó gõ cửa phòng mình… Đúng hơn là, tiếng ai đó đang đạp cánh cửa đầy bạo lực.

Tôi tò mò mở cửa, người phía sau nó khiến tôi không khỏi bối rối.

Đó là một Dảkness rối bời với đôi mắt rưng rưng.

Có phải chuyện ban nãy làm nhỏ phiền muộn, nên giờ nhỏ đến để xin lỗi à?

Những cuộc cãi vã giữa những người kiềm chế kém là điều thường thấy trong ngôi nhà này, chẳng cần gì phải xin lỗi bây giờ nữa…

Trong lúc tôi nghĩ thế, Darkness cọ cọ cặp đùi và nói:

“X-Xin lỗi đã làm phiền, Kazuma… san… Ừm, tôi không thể dùng tay mở cửa nhà vệ sinh được…”

Hiệp 2 bắt đầu!

Phần 4

Nhà vệ sinh gần phòng tôi nhất nằm ở tầng 2.

Nó khá xa cửa chính, nên là tôi vẫn sẽ đủ thời gian để ứng phó kể cả khi Megumin và Aqua chợt quay về.

“Nhanh lên, nhanh lên! Ôi không, vụ này tệ thiệt mà!”

Darkness, giờ trông như thể sắp khóc, thúc giục tôi.

Nhỏ hẳn đang bảo tôi nhanh chóng mở cửa toilet dùn.

….Chúng tôi mới đánh nhau khi nãy, thế nên tôi nghĩ mình nên “nhây” chút.

“ Chuyện gì tệ thế? Cô nói rõ hơn xem.”

Darkness quằn quại trước cửa phòng.

“Cậu, cậu, sao cái đồ tiểu….! Giờ này mà cậu còn làm thế được, cậu rốt cuộc có thể ga-lăng với tôi được bao nhiêu đây hả….! Ahhhh, thật tình, là lỗi của tôi! Tôi sai rồi, được chứ, giúp tôi mở cánh cửa đi! Tôi không có tâm trạng đùa giỡn lúc này đâu!”

Darkness thở dốc và nức nỡ đến sắp khóc.

“Không còn cách nào khác vậy. Oh, nhưng tôi còn phải đấu với cô sau khi cô giải quyết xong vấn đề nữa… Trời ạ, phiền phức thật, nghĩ tới thôi đã làm tay tôi nhủn ra rồi…”

Darkness trừng mắt khi tôi từ chối cho qua mọi chuyện.

“….Tên ngốc…”

“Tôi giỡn hơi quá, xin lỗi! Đừng khóc mà! Này, thế là ăn gian đấy, con gái mà chơi trò khóc là ăn gian mà!”

Những giọt nước mắt lăn dài trên má của Darkness khiến tôi vội vàng mở cửa l.

Tuy nhiên….

“…Đủ rồi. Tôi sẽ xả luôn tại đây và sau đó kể lại mọi chuyện cho Megumin và Aqua biết.”

“Tôi sai rồi! Thật đấy, đó là lỗi của tôi! Tôi hơi ngạo mạn và đi hơi xa! Tôi xin lỗi mà, nên là làm ơn tha lỗi cho tôi nhé!”

Giờ thì đến lượt tôi cho Darkness thấy khuôn mặt khóc lóc của mình trong khi lùi xa cánh cửa đã mở

Sau khi Dảkness, tay vẫn còn bị trói, vào phòng tắm, tôi đóng cửa lại và thở phào nhẹ nhõm.

Giờ sẽ không còn rắc rồi nào nữa.

“Này, Kazuma, đồ lót của tôi! Ôi không, Tôi không cởi nó ra được! Ahh, chết tiệc, việc này…. Tôi nên làm gì đây….!”

Tiếng khóc của Darkness vang ra từ phía trong toilet.

Sao chuyện này lại có thể xảy ra vậy trời? Mấy “hoàn cảnh đặc biệt” thường là cái cớ cho bất cứ ai liên quan vui vẻ bỏ chạy này.

“Được rồi, để cho tôi. Tôi cởi ra cho cô.”

Ngay khi thấy tôi mở cửa, Darkness la hét trong hoảng loạn.

“Này, đợi, đợi chút!…Ugh, chết tiệt, không còn cách nào khác sao… Này, Kazuma, ít nhất thì cậu cũng kéo rèm lại đi! Nếu chỗ này tối một chút, tôi nghĩ sẽ không tệ lắm…!”

Tôi hiểu.

Tuy nhiên…

“Xin lỗi, nhưng tôi có một kĩ kỹ năng gọi là Farsight…”(Nhìn trong đêm á)

“Aghhh, thật là, sao mọi chuyện lại tiện cho cậu thế chứ?! Nhưng có lẽ đó là lý do tại sao cậu lại rất được việc trong những lúc khó khăn, nên là cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Rơi vào bối rối, Darkness, giờ bỗng oà khóc, bỏ cuộc và cảm ơn tôi.

Cô ấy hẳn đã tới giới hạn rồi.

Vào lúc đó, một ý tưởng đã đến với Darkness, vẻ mặt nhỏ sáng bừng lên.

“Steal! Kazuma, sử dụng Steal lên tôi từ bên kia cánh cửa đi! Kỹ Steal như quấy rối tình dục của cậu chắc chắn sẽ lấy được quần lót! Cậu sẽ thấy quần lót của tôi, nhưng ít ra còn đỡ hơn việc để cậu với lấy nó từ dưới váy và cởi nó ra!”

Tôi hiểu rồi, ý kiến hay đấy!

Nhưng mà…..

“Tôi đã sử dụng hầu hết mana vào đòn Bind lên cô, và sau khi dùng Freeze ở trong tủ, tôi hết xí quách rồi.”

“Tôi xin rút lại những lời khi nãy rằng cậu là người rất đáng tin cậy trong những lúc khó khăn và cả lời cảm ơn của tôi nữa. Aahhhhh, thật tình, cậu thật là…..!!”

Cuối cùng, kế hoạch chuyển thành tôi phải kéo quần lót của nhỏ xuống một chút, sau đó Darkness sẽ lo nốt phần còn lại tựa vào bức tường.

Tiếng cọ xát da thịt khiến tôi rất áy náy, nhưng tôi cũng không cần ở đây lâu hơn nữa.

Nhưng ngay khi tôi vừa định rời đi,

“K-Kazuma! Kazuma, khoan, đừng đi! Nó, nó không ra…! Tôi nên làm gì đây, nó không chịu raaaaa…!”

Tiếng gọi đau đớn của Darkness vang lên từ bên trong.

Không, đó không phải thứ mà tôi có thể giúp cô ấy được.

Cơ thể nhỏ có lẽ đang không hoạt động tốt được vì nhỏ đã nhịn quá lâu.

Vậy thì, việc duy nhất tôi có thế làm là…!

Tôi vỗ tay theo nhịp nhẹ và la lớn:

“Cố lên, cố lên Darkness—— Cố, Cố lên nào Darkness—— Cô làm được mà, Darkness—— ”

“Đồ đần, cậu đang nghĩ gì thế hả?! Là giấy vệ sinh! Tôi không thế lấy giấy vệ sinh ra được!”

Oh, vậy ý cô ấy là thế. Nào nào, chỉ là chút sai lầm dễ gặp thôi mà.

Giấy vệ sinh ở thế giới này thường được làm bằng thứ như giẻ hay giấy chất lượng kém.

Suy cho cùng, giấy ở đây rất đắt mà.

Nếu tôi không nhầm, chỉ có những thể loại giàu của giàu mới có thể sử dụng  giấy vệ sinh thật sự thôi.

Trong khi tự hỏi nhỏ muốn tự kéo giấy vệ sinh làm chi khi tay còn không dùng được. Tôi hét lên:

“Vậy tôi mở cửa nha!”

“Cửa nào?”

Trước khi tôi nhận ra thì, Megumin và Aqua đã đứng ở trước cửa toilet tự bao giờ.

“——Thật là, hai người thật là ngốc mà…

Chúng ta đã sống cùng nhau lâu vậy rồi, kể cả có thấy cảnh đó thì bọn em cũng không hiểu lầm gì đâu mà.”

Megumin nói với giọng bực tức. Em ấy đã hiểu mọi chuyện sau vài lời giải thích đơn giản.

Tôi ước hai người kia cũng học được sự nhạy cảm và thấu hiểu từ Megumin.

Darkness ngồi bệt xuống và lặng lẽ lẩm bẩm ngay khi thấy Megumin.

“Ughh…. Chị không có gì để nói….”

“À mà….”

Megumin bắt chuyện trong lúc đưa cho Darkness và Aqua lá bùa.

“Vả lại, ngẫu hứng gây rắc rối như thế này là chuẩn phong cách của chúng ta mà, không phải sao?”

Em ấy cười hạnh phúc từ sâu trong trái tim.

Darkness và tôi cũng tự nhiên nở nụ cười…

Nhưng bầu không khí ấm áp và hài hòa này lại bị khựng lại bởi Aqua, đứa không hề biết đọc tình huống.

“Nhân tiện, cậu xả lũ kịp chứ?”

Dù là tôi cũng tò mò về chuyện đó nữa.

Phần 5

Tối hôm đó.

“Con bé vẫn chưa tới…”

Megumin nói rằng ẻm sẽ đến phòng tôi tối nay, nên là tôi đang lo lắng chờ ở đây.

Cắn chặt tâm can, tôi mua một ít rượu đắt tiền cho Aqua, người hay phá kế hoạch của tôi dạo gần đây.

Còn với Darkness, tôi mua một viên Manatite cao cấp, niệm một phép Bind cực mạnh lên nhỏ và làm nhỏ bất tỉnh luôn trong phòng.

Với cái cách Darkness la hét về những gì nhỏ có thể trả cho tôi để được chơi thế này trong khi quằn quại với khuôn mặt đỏ ửng, cô ta chắc sẽ không thể di chuyển cho đến sáng mai rồi.

Trong khi tôi chờ đợi trong bất an, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

“Kazuma, anh có ở đó không?”

“Oh, tất nhiên rồi! M-M-Mời vào!”

Tôi lo tới nỗi  nói lắp, nhưng có lẽ Megumin cũng thế.

Megumin đang ôm chầm Chomusuke vô cảm vào ngực, chắc là để thay cho cái gối.

Em ấy nuốt nước bọt ngay sau khi vào phòng tôi.

“X-Xin lỗi đã làm phiền… Nhân tiện, đây là lần đầu tiên em đến phòng anh vào giờ này nhỉ.”

“U-Ừ, đúng thế thật! Dù chúng ta đã chung sống dưới một mái nhà hơn một năm!”

Megumin không đi thẳng vào vấn đề, thay vào đó cô bé nhìn quanh căn phòng.

Thật tốt khi Megumin có vẻ hứng thứ với đồ vật trong phòng tôi, nhưng sẽ rất tệ nếu em ấy vô tình phát hiện ra thứ đó. Mong rằng con bé không chạm vào bất cứ thứ gì trong tủ quần áo của tôi.

Megumin, giờ trông hơi hoảng, bắt đầu im lặng.

Cả hai chúng tôi cảm thấy hơi ngượng nên sự im lặng tiếp tục thêm một chút nữa.

“Em đến phòng anh giờ này là để nói về vấn đề em đã đề cập với anh trước đó…”

Megumin dường như đã thông suốt. Em ấy ôm Chomusuke trong tay chặt hơn.

Em ấy chẳng thèm để ý con Chomusuke đang yếu đi. Cả hai tai của ẻm cũng dần ửng đỏ, và sắc đỏ hung đang ánh lên trong mắt em ấy….!

“Điều mà em muốn nói với anh là….”

“Điều em muốn nói với tôi là?!”

Tôi nuốt nước bọt và vô thức lại gần.

“A-Anh gần quá đó, Kazuma! Chờ chút, không cần phải vội thế đâu!”

“Anh không có ngại gì điều này, và khoảng cách cũng không quan trọng, cứ tiếp tục đi!”

Tôi giục Megumin tiếp tục.

“Điều em muốn nói là… Đ-Đúng rồi! N-Nó là vấn đề về đứa nhóc nhỏ nhắn này!”

Megumin vừa nói vừa đưa Chomusuke cho tôi…..

“…Hả?”

“Em muốn cho anh biết danh tính thật sự của Chomusuke trong bí mật.

Khoan….!

“Không, ý em không phải thế nhỉ! Em đã đi xa đến thế này rồi, đồ yếu đuối! Em toàn nói về sự vô dụng và việc anh toàn rối lên, nhưng chính em cũng hoàn toàn là một đứa nhát cáy mà!”

“E-em đâu có bảo anh vô dụng! Và em thật sự muốn nói với anh về đứa nhóc này mà!”

“Đồ dối trá! Megumin, em là đồ nói láo! Đáng lẽ em phải nói về những thứ ngọt ngào hơn chứ, sao em lại để anh hi vọng chờ trông lâu thế hả?!”

Sau khi cố đưa Chomusuke cho tôi,

Megumin nổ lực đổi vấn đề với gương mặt đỏ hoe.

“Em chưa từng nói với anh điều này, nhưng thật ra, nhóc này không phải là một con mèo bình thường.”

“Biết từ lâu rồi cô! Anh thấy thứ này khè lửa và bay rồi!”

“…Anh đang nói gì thế? Nó có lẽ không phải là một con mèo, nhưng đâu có nghĩa là nó biết bay hay mà phun lửa đâu.”

“Anh đã nói bao lần rồi, anh đã thấy thế! Đ-đừng nhìn anh bằng ánh mắt thương hại ấy chứ! Ah, sao cũng được, dù nó có là gì thì cũng thế thôi!”

Đúng vậy, thay vì con mèo không rõ nguồn gốc này, trái tim của Megumin quan trọng hơn nhiều.

“Suy nghĩ kĩ đi, không phải em còn điều gì muốn nói với anh sao?! Nhanh lấy chút can đảm đi nào!”

“Ughh…”

Megumin lùi về hướng về cánh cửa từng chút một, trong khi tôi tiến theo em ấy.

“Cứ nói đi! Em đã gần như nói hết mọi thứ rồi mà, phải không?! Em đã bảo anh bao nhiêu lần rằng em thích anh,  yêu anh hay gì gì đó mà!”

“Em chưa hề đề cập đến yêu nha, đừng có mà nói quá!”

Thấy bị tôi gây sức ép, Megumin không chỉ đỏ mặt vì giận, cả ánh mắt em ấy cũng ánh lên sắc đỏ.

Trông em ấy như muốn nói gì đó, nhưng đã suy nghĩ lại.

Cuối cùng, con bé miễn cưỡng đưa Chomusuke vào tay tôi và nói:

“Anh đã làm đủ mấy việc như thế với Darkness cả ngày nay rồi, anh còn đồi bại được tới cỡ nào nữa hả?! Lúc này thì làm ơn ngủ với mình nhóc này đỡ đi!”

Sau khi phản bác như thế, cô bé lao nhanh ra khỏi phòng tôi.

Ban ngày em cố tỏ ra mình không quan tâm, nhưng không phải em vẫn phiền muộn một chút vì điều đó sao?

Ngủ với nhóc này lúc này, không lẽ nó có nghĩa là một ngày nào đó tôi có thể ngủ với ai kia ngoài nhóc nhỏ này sao? Khoan, không, điều quan trọng hơn là…!

“Em lại cho anh leo cây nữa hả Aaaagghhhh!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *